TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 111
Chương 111: Một người như anh, không xứng với tôi

Mẹ của Triệu Lâm An sững người, cảm thấy bất lực, bởi vì những việc con trai bà làm, bà đều biết rõ.

Nhưng... con trai bà làm tất cả cũng chỉ vì bà – một người tàn tật cần rất nhiều tiền để chữa trị.

Con trai bà hiếu thuận nên mới chọn con đường tắt này để kiếm tiền.

Số tiền con bà kiếm được đủ để hai mẹ con sống không lo cái ăn cái mặc.

"Một bàn tay vỗ không kêu" nếu không phải mấy con tiện nhân đó tự mình rẻ rúng, sao có thể rơi vào bẫy của con trai bà chứ?

"Cảnh sát, có phải vụ bắt cóc là do Tô Nam Thanh hãm hại con trai tôi không?"

Viên cảnh sát nhíu mày nhìn bà: "Bà Triệu, vụ việc này có video, có bằng chứng. Con trai bà dẫn theo vài tên lưu manh chặn đường Tô tiểu thư và bạn cô ấy trong hẻm. Bà đã thấy ai dùng danh tiếng của chính mình để đi hãm hại người khác chưa?"

Rồi cảnh sát nhìn bảy phóng viên kia, nói: "Có người tố cáo các anh chị gây rối trật tự công cộng, giờ mời về đồn điều tra. Ngoài ra, còn có đơn tố cáo các người nhận hối lộ, đến để bôi nhọ cô Tô Nam Thanh."

Các phóng viên: "…"

Bọn họ đã đắc tội với vị đại lão nào đây?

Chỉ vài phút mà chuyện đã bị tra ra sạch trơn?

Sắc mặt Tống Giai Kỳ trắng bệch như tờ giấy. Khi cảnh sát đến, cô ta còn nhẹ nhõm thở phào, ai ngờ lại bị đẩy vào một vực sâu khác.

Nhưng không sao, là Tống Cảnh Duệ làm, có tra cũng sẽ tra anh ta thôi.

Cảnh sát dẫn vệ sĩ và mẹ Triệu Lâm An đi.

Tô Nam Thanh nhìn đoạn video trong tay, cảm thấy hơi tiếc, vì chưa lột được lớp mặt nạ đáng ghét của Tống Giai Kỳ.

Không thể không nói, vận khí của Tống Giai Kỳ lần nào cũng quá tốt.

"Tô Nam Thanh, em đừng làm loạn nữa." Cố Ngộ Thâm bước đến, chỉ nói mỗi câu này.

Ơ...

Không nói gì thì thấy thiệt cho mình.

"Làm loạn? Anh nói tôi làm loạn? Anh mù à? Trong mắt anh, lúc nào tôi cũng là người gây chuyện."

"Nhưng tôi thật sự không hiểu nổi anh. Anh có phẩm chất, có ngoại hình, có tiền, có địa vị... sao cứ thích làm mấy chuyện khiến người người chán ghét, hoa nhìn cũng héo, xe gặp cũng nổ lốp vậy?"

"À, tôi nhớ ra rồi, mỗi lần đều phải biểu diễn một màn si tình với Tống Giai Kỳ, sao anh có thể bỏ qua cơ hội như thế nhỉ?"

Gương mặt xinh đẹp của Tô Nam Thanh đầy vẻ châm biếm.

Cố Ngộ Thâm chỉ biết bất lực. Anh không nói lại cô được.

"Triệu Lâm An đã bị kết án rồi, em cũng không sao cả…"

"Không sao?" Sắc mặt Tô Nam Thanh đột ngột lạnh như băng.

Cố Ngộ Thâm thoáng rùng mình: "Tô Nam Thanh…"

"Câm miệng! Bây giờ tôi vẫn là vợ anh. Vợ anh bị người ta hãm hại, bị sỉ nhục, mà anh chỉ nói một câu nhẹ tênh ‘đừng làm loạn’?"

"Một câu ‘không sao’? Đó là cách một người chồng lên làm à?"

"Cố Ngộ Thâm, một người như anh, không xứng với tôi. Ngày mai, 9 giờ sáng đến ký đơn ly hôn đi. Sau đó anh cứ việc đến với mỹ nữ người người yêu quý, xe gặp nổ lốp của anh đi. Hai người nhanh chóng khóa nhau lại đi."

"Đỡ để cô ta suốt ngày khóc lóc như cha mẹ chết, cứ quấy rầy tôi mãi."

"Cố Ngộ Thâm, không có cuộc đời ai là dễ dàng cả. Tôi từ nhỏ đã phải đấu tranh vươn lên, không than vãn điều gì. Về nhà, tôi tốt với mọi người, là tôi cam tâm tình nguyện. Nên khi bị sỉ nhục, bị đòi cắt đứt quan hệ, tôi mới có thể dứt khoát ra đi như thế."

"Có thể tôi có lỗi với tất cả mọi người nhưng tuyệt đối không có lỗi với anh!"

Năm đó, cô đã cứu anh khỏi biển lửa, sau lưng đầy những vết sẹo. Vì người đàn ông này, cô suýt nữa hủy hoại bản thân.

Người ta vì sao cứ lặp lại cùng một sai lầm? Rất đơn giản, lần trước chưa đau đủ mà thôi.

Cô lại nhìn sang Tống Giai Kỳ, thấy gương mặt tái nhợt kia, chắc bị dọa rồi.

"Tống Giai Kỳ, hy vọng cô mãi mãi là nốt chu sa trong sáng trong tim Cố Ngộ Thâm. Cô hãy giữ kín bí mật của mình, đừng để mình biến thành vết máu muỗi trên tim anh ta."

Cô lại nhìn Cố Ngộ Thâm, trong mắt ánh lên đau đớn nhưng giọng nói lại rất bình thản:

"Cố Ngộ Thâm, cưới được hoa hồng đỏ mà còn nhớ thương hoa hồng trắng, người vô liêm sỉ nhất chính là anh! Tống Giai Kỳ là phụ nữ, anh yêu cô ta thì hãy thật lòng ở bên cô ta, đừng đến dây dưa với tôi nữa."

"Tôi hiểu, anh cưới tôi vì quyền thừa kế, tôi yêu anh, cam tâm gả cho anh. Tôi tưởng có thể sưởi ấm trái tim anh. Nhưng đổi lại là tổn thương, sỉ nhục và những chờ đợi vô vọng."

"Giờ nốt chu sa trong lòng anh đã trở về, thì hãy nhanh chóng ly hôn với tôi rồi cưới cô ta đi!"

"Tô Nam Thanh, anh từng nói rồi, chỉ có góa chứ không có ly hôn." Cố Ngộ Thâm không hiểu, anh đã nhận sai, sao cô vẫn không chịu buông bỏ?

Tống Giai Kỳ nghe vậy, suýt nữa ngất đi. Cô ta đau đớn nhìn anh: "Cố Ngộ Thâm, lúc em rời đi, anh từng nói gì với em?"

"Sau khi cô đi, tôi đối xử với cô ra sao? Với vợ tôi thì sao? Thuê người bắt cóc cô ấy, hôm nay còn lôi phóng viên tới bôi nhọ cô ấy. Tống Giai Kỳ, trước đây vì ơn cứu mạng, tôi bao dung cô, dung túng cô. Nhưng cô cũng không thể quá đáng như thế!"

Tô Nam Thanh hơi nghi hoặc nhìn Cố Ngộ Thâm: "Ơn cứu mạng? Ơn cứu mạng gì?"

Tống Giai Kỳ hoảng hốt nhìn Tô Nam Thanh.

Sao Cố Ngộ Thâm lại nhắc đến chuyện này?

Cô ta vừa nhớ đến lời Tống Cảnh Duệ nói sáng nay, rằng Tô Nam Thanh đang làm thiết kế thời trang cho công ty này...

Ý nghĩ vừa lóe lên, thì đã nghe thấy lời Cố Ngộ Thâm: "Năm đó, trong vụ cháy…"

"A…" Tống Giai Kỳ mềm nhũn ngã vào lòng Cố Ngộ Thâm.

Trong xương cốt Cố Ngộ Thâm vẫn có tình cảm với cô ta suốt hơn mười năm, giờ phút này anh vẫn lo lắng gọi:

"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, em sao vậy?"

Tô Nam Thanh: "…"

Khóe miệng cô co giật.

"Tống Giai Kỳ, lần nào cũng là chiêu này, không thể đổi bài khác sao?"

Cố Ngộ Thâm nhíu mày: "Tô Nam Thanh, là em chọc cô ấy tức ngất!"

Thấy ánh mắt anh đầy lo lắng, căng thẳng, tim Tô Nam Thanh vẫn nhói đau.

Cô từng yêu người đàn ông này thật lòng.

Tuổi thanh xuân rực rỡ, cô từng yêu anh đến điên cuồng.

Cô nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ:

"Cố Ngộ Thâm, anh nhìn anh kìa. Anh vô thức lo cho cô ta, sợ cô ta gặp chuyện. Anh yêu cô ta như thế, sao còn để cô ta làm tiểu tam?"

"Mỗi đêm ôm cô ta ngủ, nói lời ngọt ngào, hứa hẹn cả đời. Còn tôi thì sao? Cô ta thì sao?"

"Tôi cho anh xem hết video rồi, hai người các anh thật khiến tôi buồn nôn, nôn cả về thể xác lẫn tinh thần. Hai năm trước đã bắt đầu liên lạc, làm biết bao chuyện thân mật, vậy mà vẫn bắt tôi bị buộc vào mối quan hệ này?"

"Tô Nam Thanh, sự thật không như em thấy đâu." Cố Ngộ Thâm vội vàng giải thích.

Tô Nam Thanh không muốn nghe, bước đến, đạp mạnh vào huyệt ở mu bàn chân Tống Giai Kỳ.

"A…" Tống Giai Kỳ đau đến hét lên, như con ếch bị dọa, giơ hai tay nhảy dựng lên.

Nhảy khỏi lòng Cố Ngộ Thâm.

"Phụt… hahaha…"

"Phụt… hahaha…"

Thanh Nguyệt và Tiết Khanh cùng phá lên cười.

Dáng vẻ của Tống Giai Kỳ thật sự quá buồn cười, họ... không nhịn được, cười quá mất nết luôn rồi.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.