TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 113
Chương 113: Tống Giai Kỳ đã tự sát

Cố Ngộ Thâm biết xin lỗi rồi, đúng là mặt trời mọc từ phía Tây nhưng đáng tiếc, cô không cần nữa.

"Không cần, anh vốn dĩ sẽ không giúp tôi, lo mà dỗ dành bạch nguyệt quang của anh đi."

Tô Nam Thanh lạnh lùng liếc nhìn Tống Giai Kỳ.

Buồn nôn!!!

Tống Giai Kỳ đáp lại cô bằng một ánh mắt độc ác.

Tô Nam Thanh đã trở nên thông minh hơn, xinh đẹp hơn, không thể dùng lại những chiêu cũ, Tống Giai Kỳ phải đổi kế hoạch rồi.

Từ khi Tô Nam Thanh tỉnh lại trong tiệc sinh nhật của Tống Giai Kỳ, cô như biến thành một con người khác.

Không chỉ xinh đẹp hơn, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành ấy khiến người ta vừa nhìn đã say mê, đôi mắt sáng ngời chứa đựng sự thông minh và linh động, người phụ nữ như vậy, đàn ông nào mà không bị mê hoặc?

Tô Nam Thanh dẫn Thanh Nguyệt đi vào trong, lúc này phía sau lại vang lên giọng nói đầy lo lắng.

"Thanh Thanh."

Tô Nam Thanh quay đầu nhìn Tần Mặc Vi, mỉm cười với anh: "Ồ! Đại lão."

Tần Mặc Vi mặc một bộ vest đen, khí chất trầm ổn, đường nét khuôn mặt cứng cáp lạnh lùng, ánh mắt sâu lắng nhưng lại rất cuốn hút.

Tần Mặc Vi lo lắng hỏi: "Thanh Thanh, anh thấy livestream mới vội vàng chạy đến, em không sao chứ? Có bị thương không?"

"Không sao cả, chỉ là âm mưu của cặp chó đực cái thôi, mấy chuyện này không làm gì được em đâu, ngược lại cô ta sẽ phải nhận lấy đòn phản công dữ dội từ em."

Tô Nam Thanh đã quyết định tuyên chiến, thì sẽ không để Tống Giai Kỳ sống yên ổn.

Tống Giai Kỳ nheo mắt lại, để xem Tô Nam Thanh có bản lĩnh gì phản công?

Tô Nam Thanh cũng nhìn Tống Giai Kỳ, mỉm cười đầy ẩn ý. Thẩm Mục Khanh đã bị cô giành về trước một bước, bây giờ Triệu Lâm An xảy ra chuyện, Tống Giai Kỳ nhất định sẽ tìm một con chó trung thành khác.

Tô Nam Thanh biết người đàn ông (ý là ông anh hoặc ny nu8) đó là một thiên tài.

Lần này, cô sẽ không để Tống Giai Kỳ nẫng tay trên nữa.

Cả hai ánh mắt giao nhau, Tống Giai Kỳ độc ác, Tô Nam Thanh lại bình thản mỉm cười.

Tần Mặc Vi cũng liếc nhìn Cố Ngộ Thâm và Tống Giai Kỳ, sau đó quay lại nhìn Tô Nam Thanh: "Thanh Thanh, anh mang đồ ăn ngon đến cho em, anh trai em nói buổi sáng em ăn không nhiều, đầu bếp nhà anh làm bữa sáng rất ngon, cùng nhau ăn nhé."

"Với lại, dạo này em gặp nguy hiểm, sau này anh đưa đón em đi làm, chúng ta tiện đường."

Tô Nam Thanh gật đầu, rất vui vẻ, đồ ăn luôn là điều ấm áp nhất, lời của Tần Mặc Vi cũng thật chu đáo!

"Cảm ơn anh! Vậy mình lên văn phòng ăn đi."

Tần Mặc Vi dịu dàng cười: "Được!"

Ba người cùng lên thang máy, Cố Ngộ Thâm lạnh lùng nhìn theo đối diện với Tần Mặc Vi, cô lại cười rạng rỡ đến thế.

Anh quay người trở về tòa nhà văn phòng đối diện.

Tống Giai Kỳ định đi theo nhưng bị Cố Ngộ Thâm ngăn lại.

"Cô có thể cút đi, sau này đừng đến công ty tìm tôi nữa."

Cố Ngộ Thâm lạnh lùng, ánh mắt Tống Giai Kỳ mở to, từ “cút” mà Cố Ngộ Thâm cũng nói ra, khiến cô ta hoảng loạn. Ánh mắt đó, trước đây là dành cho Tô Nam Thanh, còn giờ lại nhìn cô ta như vậy.

Cô ta cười gượng: "Thâm ca ca, anh không còn yêu em nữa sao? Rõ ràng chuyện này không phải em làm, sao anh không tin em?"

"Tất cả là Tô Nam Thanh hãm hại em, sao anh lại không tin em, rõ ràng trước đây anh yêu em như vậy." Tống Giai Kỳ vừa khóc vừa chạy đi.

Tiết Khanh cau mày, đúng là đóa bạch liên cao cấp.

Gặp phải loại phụ nữ như vậy, chắc mình sẽ bị tính kế đến mức không còn cái xương.

...

Cố Ngộ Thâm về đến văn phòng nhưng trong đầu lại toàn nghĩ đến cảnh Tần Mặc Vi và Tô Nam Thanh ăn uống trong văn phòng.

Họ dường như có cảm tình với nhau.

Cố Ngộ Thâm siết chặt tay, đấm mạnh xuống bàn, vừa rồi tại sao mình lại không giúp Tô Nam Thanh?

Tiết Khanh ngồi bên cạnh, cúi đầu thật thấp. Cố Ngộ Thâm lúc tức giận thật đáng sợ.

Lâu sau, Cố Ngộ Thâm mới nói: "Tiết Khanh, cậu nói xem, tôi phải làm gì để Tô Nam Thanh không ly hôn?"

Ờ...

Tiết Khanh mơ màng: "Giám đốc, tôi không hiểu anh thật, trước đây anh không phải luôn muốn ly hôn sao? Đơn ly hôn bị Tô tiểu thư xé mười mấy lần rồi, giờ cô ấy muốn ly hôn, sao anh lại không chịu?"

Thật lòng mà nói, anh ta không hiểu nổi trò mèo của Cố Ngộ Thâm.

Tô Nam Thanh nói đúng lắm, tra nam tiện nữ nên khóa chung một chỗ là hợp lý.

Cố Ngộ Thâm lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén: "Tôi bảo cậu nghĩ cách, không phải bảo cậu chê bai tôi."

"Tô Nam Thanh chưa xuất hiện, tôi cũng nghĩ là mình sẽ cưới Tống Giai Kỳ. Hai chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ta còn từng cứu tôi. Nhưng sau khi tôi gặp chuyện, cô ta lại bỏ đi, tôi mới cưới Tô Nam Thanh."

"Trước đây tôi muốn ly hôn, là vì Tống Giai Kỳ quay lại, còn Tô Nam Thanh suốt ngày gây sự. Cậu cũng biết lúc đó tôi mới tiếp quản công ty, còn phải lo chuyện gia đình, rất phiền. Tôi mới giận quá đưa cô ấy đơn ly hôn nhưng sự thật không đơn giản như vậy."

"Giống như đoạn video cậu thấy, người đàn ông đó không phải tôi nhưng lại thân mật với Tống Giai Kỳ, cô ta còn tự hào gửi video cho Tô Nam Thanh."

"Tống Giai Kỳ yêu người đàn ông đó, không phải tôi."

"Trời đất ơi! Giám đốc, lần đầu tiên anh thông minh đó." Tiết Khanh không nhịn được, lỡ nói thẳng suy nghĩ.

Cố Ngộ Thâm lập tức quay sang nhìn anh ta, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, giọng khàn khàn: "Cậu nói vậy là sao?"

Tiết Khanh cười gượng: "Giám đốc, anh muốn nghe thật lòng không? Nhưng nghe rồi anh sẽ tin chứ?"

Ánh mắt Cố Ngộ Thâm đầy giận dữ, lạnh lẽo: "Nói đi, tôi không giận."

Tiết Khanh nghiêm túc: "Giám đốc, tôi thấy anh và nhà họ Tống đều là đồ ngốc. Không hẳn là ngốc, mà là thiên vị quá rõ ràng. Tống Giai Kỳ là công chúa nhỏ trong tay mọi người, còn Tô Nam Thanh chẳng khác gì ăn mày bên đường, sự chênh lệch cực kỳ rõ rệt."

"Mỗi lần Tống Giai Kỳ khóc, mấy người chẳng cần phân biệt đúng sai liền đổ lỗi cho Tô Nam Thanh. Cách làm đó không chỉ khiến cô ấy tổn thương tinh thần, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý."

"Nói thật, tôi từ các người mới hiểu thế nào là ác ý thật sự."

"Giám đốc, tôi thấy anh lên sớm ly hôn, Tô tiểu thư hiểu anh là loại người gì lên mới tay trắng rời đi, cô ấy biết anh cũng sẽ không cho cô ấy một xu nào."

"Sự thiên vị rõ ràng của anh với Tống Giai Kỳ đã làm tổn thương Tô tiểu thư quá sâu, giờ anh có làm gì thì cô ấy cũng sẽ không tha thứ."

Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ liều mạng giữ lấy cô ấy.

Cách Tô tiểu thư làm, thật sự là rất dịu dàng rồi.

Nói thẳng ra là, Cố Ngộ Thâm không hiểu yêu là gì.

Tiết Khanh nói xong, cúi đầu buồn bã: "Tô tiểu thư tốt lắm, nếu tôi có tiền, tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ."

Bỗng nhiên, không khí trở nên căng thẳng, nguy hiểm.

Tiết Khanh sực nhớ mình vừa nói gì, vội vã tự vả miệng, mặt đầy hối hận: "Giám đốc, tôi sai rồi, là anh bảo tôi nói mà, tôi đâu có nói sai gì chứ?"

"Hừ!" Cố Ngộ Thâm hừ lạnh một tiếng: "Tiết Khanh, cậu nói xem, nếu tôi bắt ông nội của Tô Nam Thanh đến uy hϊếp cô ấy, liệu cô ấy có chịu không ly hôn không?"

Ờ...

emmm!?!?

Tiết Khanh cạn lời, Cố Ngộ Thâm này đúng là không hiểu gì về việc theo đuổi phụ nữ, trước đây toàn được Tô Nam Thanh đeo bám nên EQ chưa bao giờ có cơ hội phát triển.

Tiết Khanh không nhịn được đả kích: "Hehe, giám đốc, trái đất không xoay quanh anh đâu."

Ngay lúc Tiết Khanh vừa dứt lời, điện thoại anh reo lên.

"A lô!"

Là Tống Nam Phong: "Tiết Khanh, mau đưa Cố Ngộ Thâm đến bệnh viện, Kỳ Kỳ tự sát rồi!"

2

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.