0 chữ
Chương 12
Chương 12
Cô thu lại nụ cười, lắc đầu xua tay: “Không cần đâu, em không sao mà, chỉ thấy tên đó nghe vui tai nên mới bật cười thôi. Mà mẹ ơi, mẹ cho con mang thêm chút tiền với tem phiếu được không?”
Mẹ cô gật đầu ngay: “Tất nhiên rồi. Mấy hôm nay anh cả, anh hai với hai chị dâu đều gom lại hết phiếu cho con đấy. Đến lúc đi, mẹ sẽ chuẩn bị tiền đầy đủ, nhớ chia nhỏ ra mà giữ, con hậu đậu thế này, không đề phòng là mất lúc nào không hay đâu!”
Bữa cơm trôi qua trong tiếng cười nói rôm rả.
Về phòng, Hạ Uyển Ương nhảy phốc lên giường, lăn qua lăn lại trên đệm, đôi chân thon trắng đá tung cả chăn lên: “Tuyệt vời quá đi mất, hehe...”
Đúng lúc đó, mẹ cô bước vào, thấy dáng vẻ cô cười ngây ngô thì nhíu mày hỏi: “Ương Ương, con...”
“Trời ơi, mẹ vào từ khi nào vậy?” Hạ Uyển Ương hoảng hốt, vội vàng bật dậy đứng nghiêm chỉnh.
Mẹ Hạ bước đến, kéo cô ngồi xuống giường: “Ương Ương, hôm nay con làm sao thế? Trông cứ là lạ. Thôi nào, đây là tiền và phiếu mẹ, ba với hai anh chuẩn bị cho con. Con cất đi trước đã, đến lúc gần đi mẹ sẽ giúp con may giấu vào chăn với đồ lót.”
Nói rồi bà đưa cho cô một chiếc hộp sắt. Vừa mở ra, Hạ Uyển Ương liền tròn xoe mắt, không tin nổi nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ mang hết tiền nhà cho con rồi à?”
Bên trong hộp là những cuộn tiền mệnh giá lớn được xếp ngay ngắn thành từng bó, mỗi bó một trăm đồng, phải đến mấy chục bó! Dưới đáy còn có đủ loại phiếu, tem.
“Cầm lấy đi. Đây là năm nghìn đồng với mấy loại phiếu con có thể dùng được. Sau này nếu có cơ hội mua xe đạp thì cứ mua, có cái đó đi lại cũng tiện hơn. Con không biết may vá nhưng mẹ vẫn chuẩn bị ít phiếu vải, mua vải rồi nhờ người ta làm giúp cũng được. Phiếu đường là nhiều nhất, lúc rảnh thì tích trữ ít kẹo, chia cho người ta, họ sẽ quan tâm con hơn. À, còn phiếu thuốc nữa. Ngày mai đi mua ít thuốc lá xịn, cất trong túi mang theo, đến nơi rồi chia cho trưởng thôn với bí thư chi bộ. Mẹ mong mấy thứ này sẽ giúp con được sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn chút.”
Thấy cả nhà ai cũng nghĩ cho mình chu đáo như vậy, niềm vui trong lòng Hạ Uyển Ương phút chốc tan biến. Cô nhào vào lòng mẹ, nũng nịu: “Cảm ơn mẹ với các anh, con nhất định sẽ chăm chỉ lao động!”
Mẹ Hạ vỗ nhẹ lưng cô: “Con ngốc à, ai bắt con lao động thật đâu? Từ bé con đã chẳng đυ.ng tay vào việc gì. Mẹ chuẩn bị mấy thứ này là mong con tranh thủ mà lười một chút. Gạo không đủ ăn thì dùng tiền mua, đừng vì miếng cơm mà liều mạng. Nhà mình không thiếu tiền. Hai anh, hai chị dâu với ba con, mỗi tháng mấy trăm đồng tiền lương, nuôi một đứa như con chẳng đáng là bao.”
Mẹ cô gật đầu ngay: “Tất nhiên rồi. Mấy hôm nay anh cả, anh hai với hai chị dâu đều gom lại hết phiếu cho con đấy. Đến lúc đi, mẹ sẽ chuẩn bị tiền đầy đủ, nhớ chia nhỏ ra mà giữ, con hậu đậu thế này, không đề phòng là mất lúc nào không hay đâu!”
Bữa cơm trôi qua trong tiếng cười nói rôm rả.
Về phòng, Hạ Uyển Ương nhảy phốc lên giường, lăn qua lăn lại trên đệm, đôi chân thon trắng đá tung cả chăn lên: “Tuyệt vời quá đi mất, hehe...”
Đúng lúc đó, mẹ cô bước vào, thấy dáng vẻ cô cười ngây ngô thì nhíu mày hỏi: “Ương Ương, con...”
“Trời ơi, mẹ vào từ khi nào vậy?” Hạ Uyển Ương hoảng hốt, vội vàng bật dậy đứng nghiêm chỉnh.
Nói rồi bà đưa cho cô một chiếc hộp sắt. Vừa mở ra, Hạ Uyển Ương liền tròn xoe mắt, không tin nổi nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ mang hết tiền nhà cho con rồi à?”
Bên trong hộp là những cuộn tiền mệnh giá lớn được xếp ngay ngắn thành từng bó, mỗi bó một trăm đồng, phải đến mấy chục bó! Dưới đáy còn có đủ loại phiếu, tem.
“Cầm lấy đi. Đây là năm nghìn đồng với mấy loại phiếu con có thể dùng được. Sau này nếu có cơ hội mua xe đạp thì cứ mua, có cái đó đi lại cũng tiện hơn. Con không biết may vá nhưng mẹ vẫn chuẩn bị ít phiếu vải, mua vải rồi nhờ người ta làm giúp cũng được. Phiếu đường là nhiều nhất, lúc rảnh thì tích trữ ít kẹo, chia cho người ta, họ sẽ quan tâm con hơn. À, còn phiếu thuốc nữa. Ngày mai đi mua ít thuốc lá xịn, cất trong túi mang theo, đến nơi rồi chia cho trưởng thôn với bí thư chi bộ. Mẹ mong mấy thứ này sẽ giúp con được sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn chút.”
Mẹ Hạ vỗ nhẹ lưng cô: “Con ngốc à, ai bắt con lao động thật đâu? Từ bé con đã chẳng đυ.ng tay vào việc gì. Mẹ chuẩn bị mấy thứ này là mong con tranh thủ mà lười một chút. Gạo không đủ ăn thì dùng tiền mua, đừng vì miếng cơm mà liều mạng. Nhà mình không thiếu tiền. Hai anh, hai chị dâu với ba con, mỗi tháng mấy trăm đồng tiền lương, nuôi một đứa như con chẳng đáng là bao.”
7
0
1 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
