0 chữ
Chương 11
Chương 11
Nghĩ đến đây, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cảnh tượng Trương Thời Dã tự sát lại hiện lên như bóng ma...
“Đừng mà...”
Hạ Uyển Ương giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, vừa lúc chị dâu hai Lưu Nguyệt bước vào gọi cô đi ăn cơm.
“Ương Ương, cha về rồi, mau ra ăn cơm đi!”
“Em biết rồi.”
Cô lau trán, thay bộ đồ thoải mái rồi bước ra khỏi phòng. Ngẩng lên, cô nhìn thấy người đàn ông mà kiếp trước vẫn luôn âm thầm lo toan cho mình - cha cô.
“Cha...”
Vừa cất tiếng gọi, hốc mắt cô đã đỏ hoe. Trong đầu lại vang lên giọng nói đầy đắc ý của Phương Chiêu Đệ: “Cô còn không biết à? Cha cô không phải do bệnh mà chết đâu, là do Lý Văn Trác cho ông ấy uống thuốc độc suốt mười năm đấy...”
Cặp đôi khốn kiếp đó kiếp này nếu cô còn gặp lại, nhất định phải khiến chúng sống không được, chết cũng không xong!
“Ôi, con gái cưng của cha hôm nay sao rồi? Nghe mẹ con nói con bị ngã đập đầu à?”
“Con không sao đâu cha, ngủ một giấc là ổn rồi.”
Hạ Uyển Ương cố nuốt nước mắt vào trong. Cô không muốn ngày đầu tiên quay về đã khiến gia đình lo lắng.
Trong lúc cả nhà đang ăn, cha cô - Hạ Thanh Sơn bỗng buông đũa, ánh mắt không giấu nổi vẻ xót xa nhìn cô: “Ương Ương, cha có lỗi với con. Nếu không phải có người theo dõi cha quá gắt, thì dù thế nào cha mẹ cũng không để con phải xuống nông thôn.”
Cô vẫn nở nụ cười, gắp cho cha một đũa trứng chiên: “Cha à, con muốn xuống đó rèn luyện một chút mà. Con không thể mãi trốn dưới cánh của cha, mẹ với hai anh trai được đâu.”
Mẹ cô dịu dàng xoa đầu cô, giọng đầy lo lắng: “Con gái yêu của mẹ, đến nơi đó nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để mình bị bệnh. Cha mẹ sẽ cố gắng lo liệu, tranh thủ sớm điều con về lại thành phố.”
“À mà... mẹ ơi, con quên mất là con được phân về đâu rồi nhỉ?” Hạ Uyển Ương giả vờ hỏi vu vơ.
Chị dâu hai hét toáng lên, làm cả nhà giật mình: “Trời ơi Ương Ương, em không phải đập đầu hỏng rồi đấy chứ? Mấy hôm trước chị còn đi đăng ký với em mà? Là đại đội Đông Phương Hồng, huyện Tân, thành phố Thẩm, tỉnh Liêu chứ đâu!”
Đôi mắt Hạ Uyển Ương trợn tròn, ngơ ngẩn vài giây rồi bỗng phá lên cười khúc khích: “Ha ha ha... Đại đội Đông Phương Hồng! Nghe hay ghê ấy, đúng là ‘Đông Phương Hồng, mặt trời lên’ mà...”
Mọi người nhìn nhau khó hiểu, ánh mắt lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh cả: “Hay là ngày mai để chị dâu cả xin nghỉ một hôm, dẫn em đến xem lại chỗ đó nhé?”
Trong mơ, cảnh tượng Trương Thời Dã tự sát lại hiện lên như bóng ma...
“Đừng mà...”
Hạ Uyển Ương giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, vừa lúc chị dâu hai Lưu Nguyệt bước vào gọi cô đi ăn cơm.
“Ương Ương, cha về rồi, mau ra ăn cơm đi!”
“Em biết rồi.”
Cô lau trán, thay bộ đồ thoải mái rồi bước ra khỏi phòng. Ngẩng lên, cô nhìn thấy người đàn ông mà kiếp trước vẫn luôn âm thầm lo toan cho mình - cha cô.
“Cha...”
Vừa cất tiếng gọi, hốc mắt cô đã đỏ hoe. Trong đầu lại vang lên giọng nói đầy đắc ý của Phương Chiêu Đệ: “Cô còn không biết à? Cha cô không phải do bệnh mà chết đâu, là do Lý Văn Trác cho ông ấy uống thuốc độc suốt mười năm đấy...”
Cặp đôi khốn kiếp đó kiếp này nếu cô còn gặp lại, nhất định phải khiến chúng sống không được, chết cũng không xong!
“Con không sao đâu cha, ngủ một giấc là ổn rồi.”
Hạ Uyển Ương cố nuốt nước mắt vào trong. Cô không muốn ngày đầu tiên quay về đã khiến gia đình lo lắng.
Trong lúc cả nhà đang ăn, cha cô - Hạ Thanh Sơn bỗng buông đũa, ánh mắt không giấu nổi vẻ xót xa nhìn cô: “Ương Ương, cha có lỗi với con. Nếu không phải có người theo dõi cha quá gắt, thì dù thế nào cha mẹ cũng không để con phải xuống nông thôn.”
Cô vẫn nở nụ cười, gắp cho cha một đũa trứng chiên: “Cha à, con muốn xuống đó rèn luyện một chút mà. Con không thể mãi trốn dưới cánh của cha, mẹ với hai anh trai được đâu.”
Mẹ cô dịu dàng xoa đầu cô, giọng đầy lo lắng: “Con gái yêu của mẹ, đến nơi đó nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để mình bị bệnh. Cha mẹ sẽ cố gắng lo liệu, tranh thủ sớm điều con về lại thành phố.”
Chị dâu hai hét toáng lên, làm cả nhà giật mình: “Trời ơi Ương Ương, em không phải đập đầu hỏng rồi đấy chứ? Mấy hôm trước chị còn đi đăng ký với em mà? Là đại đội Đông Phương Hồng, huyện Tân, thành phố Thẩm, tỉnh Liêu chứ đâu!”
Đôi mắt Hạ Uyển Ương trợn tròn, ngơ ngẩn vài giây rồi bỗng phá lên cười khúc khích: “Ha ha ha... Đại đội Đông Phương Hồng! Nghe hay ghê ấy, đúng là ‘Đông Phương Hồng, mặt trời lên’ mà...”
Mọi người nhìn nhau khó hiểu, ánh mắt lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh cả: “Hay là ngày mai để chị dâu cả xin nghỉ một hôm, dẫn em đến xem lại chỗ đó nhé?”
8
0
1 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
