0 chữ
Chương 13
Chương 13
Kiếp trước, cô không muốn về quê nên mang theo tâm trạng bất mãn mà rời nhà. Ngay cả những đồ gia đình chuẩn bị cho, cô cũng cố chấp không mang, chỉ vác theo ba trăm đồng trong “kho báu” nhỏ của mình, đến cả cái hộp kia cũng chưa từng mở ra.
Lần này, cô cam tâm tình nguyện rời đi vì Trương Thời Dã, và cũng vì cha.
“Vâng, con biết rồi mẹ ạ. Con sẽ viết thư về cho mẹ, mẹ cũng phải viết cho con đấy!”
Hai mẹ con lại ngồi thủ thỉ thêm một lúc nữa. Mãi đến khi mẹ Hạ ngáp liền mấy cái, mắt bắt đầu sụp xuống, mới lưu luyến đứng dậy về phòng.
Hạ Uyển Ương đặt chiếc hộp lên bàn đầu giường, lại lấy miếng ngọc bội ra ngắm kỹ. Đây chính là món đồ cô lén giữ suốt hai mươi năm kỷ vật người đàn ông ấy từng tặng cô.
Một tia sáng trắng bất ngờ lóe lên, khiến Hạ Uyển Ương phải nhắm chặt mắt vì bị chói. Khi cố gắng mở mắt ra lần nữa, cô sững người nhận ra mình đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Cô từ từ đứng dậy, vành mắt đỏ hoe vì lo sợ, nước mắt lưng tròng, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì hoảng hốt.
“Đây là đâu vậy? Có ai không? Mẹ ơi... mẹ có ở đây không?”
Đúng lúc đó, một giọng nói máy móc vang lên: “Tôi không phải mẹ cô. Tôi là hệ thống không gian 007. Nơi cô đang đứng là không gian bên trong ngọc bội. Giờ cô có thể tiến hành liên kết, từ giờ nơi này sẽ hoàn toàn thuộc về cô.”
“Hả? Cái chỗ rộng thế này là của tôi á? Liên kết là sao? Làm thế nào?”
“Chỉ cần nhỏ một giọt máu lên ngọc bội, không gian này sẽ nhận cô làm chủ nhân.”
“Máu sao...” Hạ Uyển Ương nhìn ngón tay mình, mày nhíu lại đầy đắn đo. “Có đau lắm không nhỉ...”
Sau gần năm phút suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn nghiến răng, cắn nhẹ đầu ngón tay, bất chấp cơn đau, nhỏ giọt máu lên mặt ngọc.
“Xong rồi. Không gian đã nhận cô là chủ. Từ nay cô có thể dùng ý niệm để điều khiển mọi thứ bên trong trồng trọt, thu hoạch, lấy đồ hay cất giữ. Đây là nơi chỉ thuộc về cô, không có sự cho phép của cô, không ai có thể bước vào. Thời gian ở đây trôi với tốc độ giống hệt bên ngoài. Muốn vào hay ra, chỉ cần nghĩ đến là được. Nhưng tôi khuyên cô một điều: tốt nhất hãy tìm chỗ kín đáo mà vào, đây là không gian nghịch thiên, đừng kể với ai mà cô không hoàn toàn tin tưởng. À đúng rồi, mọi thứ khi đưa vào sẽ giữ nguyên trạng thái khi lấy ra, không thay đổi chút nào. Nếu cần giúp gì, cứ gọi ‘Đại nhân 007’, tôi sẽ xuất hiện.”
Lần này, cô cam tâm tình nguyện rời đi vì Trương Thời Dã, và cũng vì cha.
“Vâng, con biết rồi mẹ ạ. Con sẽ viết thư về cho mẹ, mẹ cũng phải viết cho con đấy!”
Hai mẹ con lại ngồi thủ thỉ thêm một lúc nữa. Mãi đến khi mẹ Hạ ngáp liền mấy cái, mắt bắt đầu sụp xuống, mới lưu luyến đứng dậy về phòng.
Hạ Uyển Ương đặt chiếc hộp lên bàn đầu giường, lại lấy miếng ngọc bội ra ngắm kỹ. Đây chính là món đồ cô lén giữ suốt hai mươi năm kỷ vật người đàn ông ấy từng tặng cô.
Một tia sáng trắng bất ngờ lóe lên, khiến Hạ Uyển Ương phải nhắm chặt mắt vì bị chói. Khi cố gắng mở mắt ra lần nữa, cô sững người nhận ra mình đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Đây là đâu vậy? Có ai không? Mẹ ơi... mẹ có ở đây không?”
Đúng lúc đó, một giọng nói máy móc vang lên: “Tôi không phải mẹ cô. Tôi là hệ thống không gian 007. Nơi cô đang đứng là không gian bên trong ngọc bội. Giờ cô có thể tiến hành liên kết, từ giờ nơi này sẽ hoàn toàn thuộc về cô.”
“Hả? Cái chỗ rộng thế này là của tôi á? Liên kết là sao? Làm thế nào?”
“Chỉ cần nhỏ một giọt máu lên ngọc bội, không gian này sẽ nhận cô làm chủ nhân.”
“Máu sao...” Hạ Uyển Ương nhìn ngón tay mình, mày nhíu lại đầy đắn đo. “Có đau lắm không nhỉ...”
Sau gần năm phút suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn nghiến răng, cắn nhẹ đầu ngón tay, bất chấp cơn đau, nhỏ giọt máu lên mặt ngọc.
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
