TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Người xuất hiện trong tầm mắt của La Tiểu Ý là Lâm Mai, bạn cùng phòng thời đại học của cô, không còn dáng vẻ trưởng thành như sau khi bước ra ngoài xã hội, Lâm Mai bây giờ có chút mập mạp, bé bé, có lẽ cô ấy mới vừa rửa mặt xong nên vẫn còn đỏ ửng.

Nhìn ánh mắt như bị quỷ ám của La Tiểu Ý, Lâm Mai trừng mắt: "La Tiểu Ý cậu đang nhìn gì vậy? cậu vẫn còn buồn ngủ à? Mau dậy đi, đừng quên, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta làm thêm. Nếu làm không tốt, đừng nghĩ đến cơ hội sẽ tới với chúng ta lần nữa."

La Tiểu Ý nhìn nét mặt sinh động của Lâm Mai, có chút sững sờ, không thể không làm một việc.

Cô đưa tay ra chọc vào má lúm đồng tiền trên mặt Lâm Mai, ừm, sờ vào thấy rất mềm, chính là cảm giác trong trí nhớ.

Hành động của La Tiểu Ý khiến Lâm Mai, người đang ngồi xổm bên giường, tức giận dậm chân: "La Tiểu Ý, mấy giờ rồi, cậu còn chơi ..."

Còn La Tiểu Ý nhìn cảnh tượng như vậy, khó nhọc chớp chớp mắt, rốt cuộc hiểu ra một điều: không biết vì sao, cô lại trở về năm thứ nhất.

Cô nhớ đến chiếc màn màu hồng quen thuộc, hồi còn học đại học, bố cô đã mua giúp cô, chẳng trách nó lại quen thuộc đến vậy.

Chỉ là vào năm hai, họ chuyển vào ký túc xá mới, vì để giữ cho ký túc xá mới đồng đều, họ được yêu cầu thay đổi thành màn trắng và chiếc màn hồng của cô không thể không cất xuống đáy hộp.

Trên giường chính là chiếc màn hồng vậy bây giờ cô chắc chắn đang ở thời điểm năm nhất đại học.

Dựa vào lời nói của Lâm Mai, La Tiểu Ý nhanh chóng biết được bây giờ là mấy giờ - đây có lẽ là lần đầu tiên cô và Lâm Mai nhận công việc bán thời gian vào năm thứ nhất của hai người.

Sở dĩ sau 20 năm cô có thể nhớ nhanh như vậy là vì chính vào hôm nay, cô đã gặp Ngô Khôn.

Đã từng, La Tiểu Ý đã từng rất nhiều lần mơ lại hôm nay, đem việc bọn họ gặp mặt tưởng tượng như trong mấy phim duyên trời định.

Ôi trời, quá khứ này đúng là không thể chịu đựng nổi.

La Tiểu Ý ngốc một lúc, làm cho Lâm Mai hết giận. Cô ấy dậm chân, quay người lại nói:

"Tớ không quan tâm đến cậu nữa, La Tiểu Ý để tớ nói cho cậu biết, nếu trong vòng mười phút nữa cậu không dậy nổi thì một mình tớ sẽ đi trước."

Nghe có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng La Tiểu Ý, người đã sống cùng ký túc xá với Lâm Mai trong bốn năm, biết rằng đây là một người bên ngoài thì mạnh miệng nhưng bên trong lại rất dễ mềm lòng.

Tuy nhiên, La Tiểu Ý biết rằng Lâm Mai rất coi trọng công việc bán thời gian đầu tiên này.

Có một câu lạc bộ ở Đại học Tứ Xuyên-Trùng Khánh gọi là câu lạc bộ bán thời gian, có nhiệm vụ tiếp nhận nhu cầu bán thời gian của các doanh nghiệp, và câu lạc bộ này còn có trách nhiệm phỏng vấn, đồng thời giới thiệu sinh viên.

Nói chung, câu lạc bộ muốn tìm sinh viên năm hai và năm ba có kinh nghiệm, hai cô đều là sinh viên năm nhất, có được cơ hội này có thể coi là kết quả của sự năn nỉ ỉ ôi của Lâm Mai trong câu lạc bộ.

Nghĩ đến điều này, cho dù La Tiểu Ý không muốn gặp lại Ngô Khôn, thì cô thực sự không thể để Lâm Mai đi một mình.

La Tiểu Ý nặng nề nhéo tay, xác định mình thật sự trở về hai mươi năm trước, cảm giác đau đớn kí©h thí©ɧ cô nhanh chóng ngồi dậy.

Cô tiến về phía sau lưng Lâm Mai, nhẹ giọng nói: "Mai Mai, cậu đã ăn sáng chưa? Chúng ta còn kịp ăn không?"

Lâm Mai lẩm bẩm: "Cậu biết không kịp ăn sáng rồi mà còn không thèm dậy ", nhưng sau khi lẩm bẩm vài câu, cô ấy vẫn mềm lòng nói thêm:

"cậu nhanh đi thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ đi, tớ xuống lầu mua đồ ăn sáng cho. Đợi cậu tắm rửa sạch sẽ, chúng ta sẽ đạp xe qua đó, chắc là vừa đủ để đuổi kịp đoàn đội. "

Nói xong cô ấy chạy ra khỏi cửa ký túc xá. Nhìn bóng lưng của Lâm Mai, La Tiểu Ý không khỏi thở dài.

4

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.