TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4: Sớm muộn gì nô tỳ cũng là người của chàng

Tuyết Hòa mân mê cây trâm trên tóc, sửa soạn chuẩn bị đi đến Vĩnh Xuân Các.

Từ ma ma thấy nàng ta ăn mặc phong phanh, không khỏi xót xa:

“Ta chỉ mong nhị công tử hiểu được tấm lòng của ngươi, sớm ngày nạp ngươi vào phòng.”

Khóe môi Tuyết Hòa cong lên, ánh mắt đầy tự tin:

“Sớm muộn gì nô tỳ cũng là người của chàng.”

Không phải Tuyết Hòa mơ tưởng viển vông, nhị công tử sớm muộn gì cũng phải có thông phòng, mà trong đám nha hoàn Hầu phủ, bất luận xét về dung mạo hay thâm niên, nàng ta đều là người thích hợp nhất.

Nguyệt Ninh trở về chưa được một nén hương, Bùi Hoài đã đạp tuyết, vén rèm bước vào.

Lý ma ma phản ứng nhanh nhất, mừng rỡ cười nói:

“Nhị gia về rồi!”

Trưởng công chúa khó giấu nổi vẻ vui mừng, dùng khăn tay chấm nhẹ khóe mắt, dịu giọng:

“Năm nay tuyết lớn, đường xá chắc chắn lầy lội khó đi, mau vào sưởi ấm người đi con.”

Vĩnh Xuân Các lúc này đốt than lửa, cả sảnh phòng trở nên ấm áp.

Bùi Hoài vẫn mặc chiếc áo choàng hồ cừu màu xám bạc, trên vai còn vương bông tuyết chưa tan, đôi giày dưới chân dính đầy bùn đất, nhưng trên người không hề lộ ra vẻ lúng túng.

Mái tóc đen nhánh được buộc gọn bằng một chiếc trâm ngọc, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ cao quý. Đôi mắt dài, đen hẹp sâu thẳm, tĩnh lặng như vực sâu, bất ngờ chạm phải ánh nhìn của ai đó, khiến Nguyệt Ninh nín thở.

Ánh mắt Bùi Hoài lướt qua nàng, hướng về phía Trưởng công chúa, chắp tay hành lễ:

“Mẫu thân, con đã về.”

Trưởng công chúa nghe hắn nói vậy lại càng thêm chua xót, vẫy tay gọi:

“Nguyệt Ninh, mau giúp nhị công tử cởϊ áσ choàng, đưa lò sưởi tay cho nó.”

Nguyệt Ninh kiễng chân, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi tay run rẩy chạm vào vạt áo, đầu ngón tay vừa chạm vào dây buộc, cả người đã như bị đóng băng. Nàng vụng về cởi rồi lại buộc, càng gỡ càng khiến sợi dây thắt chặt thêm.

“Sợ ta?” Giọng điệu nhàn nhạt, mang theo chút lạnh lẽo.

Nguyệt Ninh khựng lại, đôi mắt trong veo vừa ngước lên, tay Bùi Hoài đã phủ lên mu bàn tay nàng. Những ngón tay thon dài như trúc, lạnh lẽo chẳng giống vật sống.

Trong lúc nàng còn ngẩn người, Bùi Hoài tự mình vén cổ áo, ném chiếc áo choàng lên cánh tay Nguyệt Ninh.

“Mẫu thân, nha hoàn mới mua?”

Một giọt nước mắt rơi xuống má, Nguyệt Ninh vội hít hít mũi, giơ tay lau khô, ôm áo choàng đi về phía sảnh bên.

Bùi Hoài ngồi xuống cạnh Trưởng công chúa, ánh mắt thoáng đảo qua phía cửa phòng, vừa vặn thấy bóng lưng nàng vội vàng rời đi. Chiếc chén trong tay hắn bị nắm chặt, khe khẽ vang lên tiếng “ken két”.

Sau bữa tối, tại Vĩnh Xuân Các.

Vì tuyết lớn, Hoài Nam Hầu đích thân đưa trưởng tử trở về Lan Tuyết Đường.

Trong các chỉ còn lại Trưởng công chúa và Bùi Hoài.

Ngoài cửa, Lý ma ma chặn Tuyết Hòa đang muốn vào đưa trái cây, ra hiệu cho nàng đợi ở hành lang.

Tuyết Hòa lạnh đến mức răng va lập cập, không nhịn được van nài:

“Ma ma, người tốt bụng cho nô tỳ đặt trái cây xuống đi, chúng được mua ở Phúc Thọ Trai cả, bị ẩm ướt sẽ nhanh hỏng lắm.”

Lý ma ma cúi đầu nhìn, chẳng phải đều là những thứ nhị công tử thích ăn sao? Bà lại nhìn sang Tuyết Hòa, một thân y phục quý giá bằng gấm Thục, mỏng manh gần như có thể nhìn thấu làn da bên trong, eo thon thắt chặt khiến bộ ngực đầy đặn bị chèn ép, môi tô son đỏ rực như lửa, đôi mày thanh tú, mắt đảo liên tục mang theo vẻ lấy lòng.

3

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.