0 chữ
Chương 3
Chương 3: Điện hạ muốn gả nàng ta cho đại công tử
Thấy vậy, Hoài Nam Hầu vỗ nhẹ tay nàng, cười nói:
“Phu nhân nói phải.”
“Chỉ là chuyện này nàng đã nói với cô nương kia chưa? Nếu nàng ấy không muốn thì nàng tính sao?”
Trưởng công chúa liếc hắn:
“Sao nàng ấy lại không muốn được? E là mừng còn không kịp ấy chứ. Chuyện tốt làm rạng rỡ tổ tông như vớ được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đâu phải ai cũng có cơ hội.”
Buổi chiều, tuyết rơi càng lớn, dày đặc như lông ngỗng trút xuống đầu xuống mặt.
Nguyệt Ninh bưng tay hà hơi, vừa ngẩng đầu đã bị Tuyết Hòa đâm sầm vào, nàng vịn khung cửa, suýt chút nữa thì trượt ngã.
Tuyết Hòa liếc xéo nàng một cái, không kịp nói gì đã vội vàng xông vào phòng. Vừa vào cửa liền lục tung xiêm y, nàng chọn một bộ đối khâm nhu quần mỏng mềm thêu hoa, ướm thử lên người, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn kích động.
“Ngươi không lạnh à?” Nguyệt Ninh thấy nàng ta vui vẻ thay bộ đồ mỏng manh, cổ tay cổ chân hở ra như có gió lùa, nhìn thôi cũng thấy lạnh lẽo.
Tuyết Hòa kéo nhẹ cổ áo xuống, thản nhiên đáp lời:
“Lạnh cũng không cản được cái đẹp.”
Nàng ta lấy từ trong gói ra một cây trâm bạc khảm ngọc, cẩn thận cài lên tóc, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng:
“Nói ngươi cũng chẳng hiểu… sau này đợi ta… thôi, ta nói với ngươi những chuyện này làm gì, lo việc của ngươi đi."
Tiểu trù phòng hầm canh dê đã hai canh giờ, chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt thơm nồng.
Bụng Nguyệt Ninh không đúng lúc kêu lên một tiếng “ục”, quản sự nhà bếp cầm muôi múc canh, dặn dò từng người:
“Cẩn thận cái hũ sứ nóng tay, bên trong toàn là canh dê nóng hổi đấy.”
Vừa quay đầu lại thấy Nguyệt Ninh, vẻ mặt khó chịu lập tức nở nụ cười:
“Nguyệt Ninh cô nương không ở bên cạnh hầu hạ điện hạ, sao lại đích thân đến nhà bếp thế?"
Quản sự là người khôn khéo, biết vị này mới vào phủ mấy ngày đã được chọn hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa, lại còn xinh đẹp như hoa như ngọc, ngón tay trắng nõn, không giống người quen làm việc nặng, biết điều đối đãi với nàng khác biệt.
Nguyệt Ninh khẽ khom người:
“Thưa Từ ma ma, điện hạ sai nô tỳ đến, đại công tử gần đây bị cảm lạnh, nhờ người nấu giúp một chén canh ngân nhĩ lê tuyết.”
Từ ma ma cười đáp:
“Được, bao giờ nấu xong lão nô sẽ sai người mang qua.”
“Làm phiền Từ ma ma rồi.”
Người vừa đi, Từ ma ma lập tức thu lại nụ cười, lấy tay lau lau vạt áo:
“Cô nương này xinh đẹp thật đấy, đối với ngươi mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
Tuyết Hòa từ sau cánh cửa bước ra, không để ý nói:
“Ma ma yên tâm, nô tỳ nghe lén được Trưởng công chúa và Lý ma ma nói chuyện, điện hạ muốn gả nàng ta cho đại công tử.”
“Phu nhân nói phải.”
“Chỉ là chuyện này nàng đã nói với cô nương kia chưa? Nếu nàng ấy không muốn thì nàng tính sao?”
Trưởng công chúa liếc hắn:
“Sao nàng ấy lại không muốn được? E là mừng còn không kịp ấy chứ. Chuyện tốt làm rạng rỡ tổ tông như vớ được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đâu phải ai cũng có cơ hội.”
Buổi chiều, tuyết rơi càng lớn, dày đặc như lông ngỗng trút xuống đầu xuống mặt.
Nguyệt Ninh bưng tay hà hơi, vừa ngẩng đầu đã bị Tuyết Hòa đâm sầm vào, nàng vịn khung cửa, suýt chút nữa thì trượt ngã.
Tuyết Hòa liếc xéo nàng một cái, không kịp nói gì đã vội vàng xông vào phòng. Vừa vào cửa liền lục tung xiêm y, nàng chọn một bộ đối khâm nhu quần mỏng mềm thêu hoa, ướm thử lên người, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn kích động.
Tuyết Hòa kéo nhẹ cổ áo xuống, thản nhiên đáp lời:
“Lạnh cũng không cản được cái đẹp.”
Nàng ta lấy từ trong gói ra một cây trâm bạc khảm ngọc, cẩn thận cài lên tóc, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng:
“Nói ngươi cũng chẳng hiểu… sau này đợi ta… thôi, ta nói với ngươi những chuyện này làm gì, lo việc của ngươi đi."
Tiểu trù phòng hầm canh dê đã hai canh giờ, chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt thơm nồng.
Bụng Nguyệt Ninh không đúng lúc kêu lên một tiếng “ục”, quản sự nhà bếp cầm muôi múc canh, dặn dò từng người:
“Cẩn thận cái hũ sứ nóng tay, bên trong toàn là canh dê nóng hổi đấy.”
Vừa quay đầu lại thấy Nguyệt Ninh, vẻ mặt khó chịu lập tức nở nụ cười:
Quản sự là người khôn khéo, biết vị này mới vào phủ mấy ngày đã được chọn hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa, lại còn xinh đẹp như hoa như ngọc, ngón tay trắng nõn, không giống người quen làm việc nặng, biết điều đối đãi với nàng khác biệt.
Nguyệt Ninh khẽ khom người:
“Thưa Từ ma ma, điện hạ sai nô tỳ đến, đại công tử gần đây bị cảm lạnh, nhờ người nấu giúp một chén canh ngân nhĩ lê tuyết.”
Từ ma ma cười đáp:
“Được, bao giờ nấu xong lão nô sẽ sai người mang qua.”
“Làm phiền Từ ma ma rồi.”
Người vừa đi, Từ ma ma lập tức thu lại nụ cười, lấy tay lau lau vạt áo:
“Cô nương này xinh đẹp thật đấy, đối với ngươi mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
“Ma ma yên tâm, nô tỳ nghe lén được Trưởng công chúa và Lý ma ma nói chuyện, điện hạ muốn gả nàng ta cho đại công tử.”
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
