TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5: Con muốn xin mẫu thân một người

Tâm tư của nàng ta trắng trợn như ban ngày.

“Về phòng thay y phục đi.” Lý ma ma làm bộ muốn nhận lấy khay.

Tuyết Hòa vội vàng né sang một bên, ngượng ngùng nói:

“Sao dám làm phiền ma ma, nô tỳ sẽ đợi ở đây.”

Trưởng công chúa liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, khẽ cười, vỗ nhẹ lên cánh tay Bùi Hoài:

“Sao vậy, lề mề không chịu đi, có chuyện gì muốn nói với ta?”

Bùi Hoài dời mắt, bình tĩnh nhìn ngọn nến lay động không ngừng. Một lát sau, đôi môi mỏng khẽ mở:

“Có chuyện muốn cầu xin người.”

Trưởng công chúa nhíu mày, không nhanh không chậm thu ngón tay về, ánh mắt đảo một lượt từ trên xuống dưới, rồi khóe mắt bỗng cong lên:

“Đừng có nói là con gây họa ở bên ngoài đấy nhé."

“Không đâu.”

Nghe vậy, Trưởng công chúa khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

“Vậy con nói ta nghe xem nào.”

Bùi Hoài chống cằm, tay phải chấm nước trà, tùy ý vẽ vài nét loang lổ trên mặt bàn.

“Con muốn xin mẫu thân một người.”

Tuyết dưới chân kêu kẽo kẹt, bầy mèo hoang trên tường giật mình nhảy lên, tuyết đọng phủ đầy tường theo đó rơi lả tả xuống. Tay áo khẽ vung, Bùi Hoài phủi lớp nước bám trên trán.

Từ Vĩnh Xuân Các về Tùng Đường Các là con đường hắn quen thuộc không gì hơn.

Thế nhưng hắn vẫn không nhìn đủ, từng nơi, từng góc, từng cành khô lay động trong gió lạnh giá buốt thấu xương, đều khiến hắn chậm bước, lặng lẽ cảm nhận. Khi đến trước cửa viện, nghe tiếng A Mãn mừng rỡ gọi “Nhị công tử!”, trong lòng chợt sinh ra một loại ảo giác như thể kiếp trước kiếp này đã hoán đổi cho nhau.

Hắn đã trở lại, trở về lúc tất cả còn chưa xảy ra.

Năm năm trước, Hầu phủ vẫn sừng sững như núi, uy nghi lẫm liệt. Chưa bị phản tặc vây gϊếŧ, chưa bị lửa thiêu tàn, vẫn đứng đó đường hoàng uy nghiêm.

A Mãn líu ríu theo sau, kể mấy chuyện xảy ra gần đây trong Tùng Đường Các.

Con mèo trắng mắt biếc trong viện mất tích, vì chuyện này mà Hồng Anh và Lục Đào cãi nhau một trận. Hôm sau lại mò được xác con mèo trong hồ, miệng còn ngậm xương cá thừa. Lục Đào bèn đào một cái hố, chôn nó dưới gốc hải đường.

Nói đến đây, A Mãn chỉ vào cây hải đường kia:

“Hồi trước con mèo chết cũng chôn dưới đó, giờ hai con nằm cùng nhau rồi, đều do cái tội tham ăn gây ra đó ạ…”

“... A Mãn.” Bùi Hoài bỗng dừng bước trước phòng tắm.

“Chuẩn bị cho ta một bộ quần áo sạch sẽ, ta muốn tắm.”

Hắn tiện tay tháo áo choàng, từ tốn cởi từng chiếc nút áo nơi cổ, men theo lối đá xanh phủ tuyết bước lên bậc hành lang.

“Dạ, vậy để nô tài đi dặn người chuẩn bị nước nóng.” A Mãn lanh lẹ cúi người, định chạy về phía phòng bếp.

3

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.