0 chữ
Chương 34
Chương 34: Cửu ngũ chí tôn cũng có thất tình lục dục
Trong bóng tối, Mục Khê Tri trừng mắt nhìn đối phương không nói nên lời: “Bệ hạ, đừng quên người là cửu ngũ chí tôn.”
Hợp hoan tán là một loại hương dược chuyên dùng trong hoàng cung để kí©h thí©ɧ ham muốn, cũng là thủ đoạn tranh sủng quen thuộc của các phi tần chốn hậu cung. Nhưng từ triều Tiên Đế đã bị liệt vào danh sách cấm dược.
Người khác còn chẳng dám nhắc đến, vậy mà vị hoàng đế này lại ngang nhiên đem ra nói đùa.
“Cửu ngũ chí tôn cũng có thất tình lục dục.”
Ân Vô Thương chẳng chút để tâm, thấp giọng thì thầm bên tai y: “Nghe nói thứ đó cũng thú vị lắm, đợi ngươi về rồi chúng ta thử nhé?”
Mục Khê Tri: “......”
Y không muốn tiếp tục thảo luận với hắn về hợp hoan tán nữa, bèn cố gắng đổi chủ đề:
“Vừa nãy ngươi xem tấu chương của ai mà lâu như vậy?”
Ân Vô Thương đáp: “Của Tôn Tu Lễ. Hắn xin đi cùng ngươi đến Bắc Cương hỗ trợ cứu tế, nói là muốn thay cha mình lập công chuộc tội.”
Tôn Tu Lễ là con trai độc nhất của Tôn Quốc cữu, văn không thành, võ chẳng tới, chỉ dựa vào sự che chở của Thái hậu mà giữ được cái chức Lang trung ở Bộ Công, cả ngày ăn chơi trác táng, là kẻ ăn chơi trứ danh số một kinh thành.
Đặc biệt là đôi mắt da^ʍ dật ấy của hắn, mỗi lần Mục Khê Tri nhìn thấy đều cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nhưng bởi vì Tôn Quốc cữu dựa hơi Thái hậu, từ tước Bình Nam mà một đường thăng lên, cho nên dù Tôn Tu Lễ có là kẻ ăn hại, mọi người vẫn phải nể mặt vài phần.
Điều khiến người ta phẫn nộ nhất là chuyện hắn chỉ dùng vỏn vẹn bốn chữ “lập công chuộc tội” để nói về việc cha hắn làm thất lạc hơn một trăm vạn lượng bạc cứu tế!
Nếu là quan viên khác thì đã đủ tội chém đầu, vậy mà trong mắt hắn chỉ là một lỗi lầm không lớn không nhỏ?
Tuy Tôn Tu Lễ là biểu đệ ruột của Ân Vô Thương, có những lời Mục Khê Tri không tiện nói thẳng, nhưng một số việc... thì vẫn có thể âm thầm ra tay.
Y mỉm cười, bình thản nói: “Tôn lang trung hiếm khi có lòng vì nước, vậy không bằng bệ hạ cho hắn một cơ hội.”
“Ngươi nghĩ là hắn có lòng vì nước thật?”
Dù không nhìn rõ nét mặt trong bóng tối, nhưng giọng nói của Ân Vô Thương đầy châm biếm và lạnh lùng: “Chỉ sợ hắn muốn nhân cơ hội này thừa nước đυ.c thả câu, để sau khi về, Thái hậu còn có cớ xin ban thưởng thay hắn.”
Còn xin ban thưởng cái gì thì chẳng cần nói cũng biết dĩ nhiên là muốn phong cho Tôn Tu Lễ làm Tiểu công gia.
“Vậy phần ban thưởng đó, bệ hạ muốn cho, hay là không muốn cho?” Mỗi khi bàn đến việc triều chính, Mục Khê Tri luôn có thể chuyển đổi cách xưng hô một cách tự nhiên, mà Ân Vô Thương dường như cũng đã quen với điều đó.
“Chỉ dựa vào cái đạo đức và phẩm hạnh đó của hắn, cũng xứng sao?”
Nghe xong, Mục Khê Tri bật cười: “Vậy thì không cho. Bệ hạ yên tâm, chuyến đi Bắc Cương lần này, thần sẽ đích thân chăm sóc hắn, bảo đảm khi quay về, hắn chẳng còn mặt mũi nào để xin thưởng nữa.”
“Có ngươi ở đó, dĩ nhiên là ta yên tâm.” Ân Vô Thương khẽ nắm tay y, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: “Đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời có muốn thử hợp hoan tán với ta không?”
Mục Khê Tri: “......”
Chuyện này đúng là hắn không buông tha thật nhỉ.
Y cố ý tỏ vẻ mệt mỏi rã rời, lí nhí nói: “Bệ hạ... đầu óc thần mệt đến quay cuồng rồi, để ngày mai hẵng nói được không?”
Ân Vô Thương biết y đang giả vờ buồn ngủ, nhưng cũng không vạch trần: “Được, vậy ngủ đi.”
Thể chất của Mục Khê Tri vốn yếu đuối, dưới tác dụng kết hợp của an tức hương và Hồn Bách Hoa, chẳng bao lâu sau y đã rơi vào trạng thái mơ hồ.
Cảm giác này không giống như ngủ say, cũng không hoàn toàn tỉnh táo, mà như đang trôi lơ lửng giữa cơn mộng và hiện thực.
Y có cảm giác bản thân nhẹ bẫng, tựa hồ hồn lìa khỏi xác...
Hợp hoan tán là một loại hương dược chuyên dùng trong hoàng cung để kí©h thí©ɧ ham muốn, cũng là thủ đoạn tranh sủng quen thuộc của các phi tần chốn hậu cung. Nhưng từ triều Tiên Đế đã bị liệt vào danh sách cấm dược.
Người khác còn chẳng dám nhắc đến, vậy mà vị hoàng đế này lại ngang nhiên đem ra nói đùa.
“Cửu ngũ chí tôn cũng có thất tình lục dục.”
Ân Vô Thương chẳng chút để tâm, thấp giọng thì thầm bên tai y: “Nghe nói thứ đó cũng thú vị lắm, đợi ngươi về rồi chúng ta thử nhé?”
Mục Khê Tri: “......”
Y không muốn tiếp tục thảo luận với hắn về hợp hoan tán nữa, bèn cố gắng đổi chủ đề:
“Vừa nãy ngươi xem tấu chương của ai mà lâu như vậy?”
Tôn Tu Lễ là con trai độc nhất của Tôn Quốc cữu, văn không thành, võ chẳng tới, chỉ dựa vào sự che chở của Thái hậu mà giữ được cái chức Lang trung ở Bộ Công, cả ngày ăn chơi trác táng, là kẻ ăn chơi trứ danh số một kinh thành.
Đặc biệt là đôi mắt da^ʍ dật ấy của hắn, mỗi lần Mục Khê Tri nhìn thấy đều cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nhưng bởi vì Tôn Quốc cữu dựa hơi Thái hậu, từ tước Bình Nam mà một đường thăng lên, cho nên dù Tôn Tu Lễ có là kẻ ăn hại, mọi người vẫn phải nể mặt vài phần.
Điều khiến người ta phẫn nộ nhất là chuyện hắn chỉ dùng vỏn vẹn bốn chữ “lập công chuộc tội” để nói về việc cha hắn làm thất lạc hơn một trăm vạn lượng bạc cứu tế!
Tuy Tôn Tu Lễ là biểu đệ ruột của Ân Vô Thương, có những lời Mục Khê Tri không tiện nói thẳng, nhưng một số việc... thì vẫn có thể âm thầm ra tay.
Y mỉm cười, bình thản nói: “Tôn lang trung hiếm khi có lòng vì nước, vậy không bằng bệ hạ cho hắn một cơ hội.”
“Ngươi nghĩ là hắn có lòng vì nước thật?”
Dù không nhìn rõ nét mặt trong bóng tối, nhưng giọng nói của Ân Vô Thương đầy châm biếm và lạnh lùng: “Chỉ sợ hắn muốn nhân cơ hội này thừa nước đυ.c thả câu, để sau khi về, Thái hậu còn có cớ xin ban thưởng thay hắn.”
Còn xin ban thưởng cái gì thì chẳng cần nói cũng biết dĩ nhiên là muốn phong cho Tôn Tu Lễ làm Tiểu công gia.
“Vậy phần ban thưởng đó, bệ hạ muốn cho, hay là không muốn cho?” Mỗi khi bàn đến việc triều chính, Mục Khê Tri luôn có thể chuyển đổi cách xưng hô một cách tự nhiên, mà Ân Vô Thương dường như cũng đã quen với điều đó.
Nghe xong, Mục Khê Tri bật cười: “Vậy thì không cho. Bệ hạ yên tâm, chuyến đi Bắc Cương lần này, thần sẽ đích thân chăm sóc hắn, bảo đảm khi quay về, hắn chẳng còn mặt mũi nào để xin thưởng nữa.”
“Có ngươi ở đó, dĩ nhiên là ta yên tâm.” Ân Vô Thương khẽ nắm tay y, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: “Đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời có muốn thử hợp hoan tán với ta không?”
Mục Khê Tri: “......”
Chuyện này đúng là hắn không buông tha thật nhỉ.
Y cố ý tỏ vẻ mệt mỏi rã rời, lí nhí nói: “Bệ hạ... đầu óc thần mệt đến quay cuồng rồi, để ngày mai hẵng nói được không?”
Ân Vô Thương biết y đang giả vờ buồn ngủ, nhưng cũng không vạch trần: “Được, vậy ngủ đi.”
Thể chất của Mục Khê Tri vốn yếu đuối, dưới tác dụng kết hợp của an tức hương và Hồn Bách Hoa, chẳng bao lâu sau y đã rơi vào trạng thái mơ hồ.
Cảm giác này không giống như ngủ say, cũng không hoàn toàn tỉnh táo, mà như đang trôi lơ lửng giữa cơn mộng và hiện thực.
Y có cảm giác bản thân nhẹ bẫng, tựa hồ hồn lìa khỏi xác...
0
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
