TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33: Hồn Bách Hoa

Trước khi hai người lên giường nghỉ ngơi, Tiểu Tú như thường lệ vào phòng đốt an tức hương.

Không biết là do Ân Vô Thương lúc nào cũng lạnh mặt, hay vì khí chất đế vương trời sinh quá uy nghiêm, nói chung, dù đã gặp hắn không ít lần, ánh mắt của nha đầu nhỏ vẫn đầy sợ hãi và dè dặt.

Tiểu Tú rón rén men theo vách tường tới trước chiếc bàn thấp, cẩn thận châm lửa trong lò hương, rồi run rẩy với tay lấy hòm đựng hương liệu bên dưới, sau đó... nàng mạnh tay lấy hẳn một nắm to an tức hương.

Mục Khê Tri: "..."

Con bé này mơ ngủ nên lú rồi sao?

Y vừa định nhắc nhở thì thấy Tiểu Tú liếc trộm Ân Vô Thương đang quay lưng đứng trước bàn thư án rồi lại nhanh như chớp lấy thêm một nắm nữa, nhét hết vào lò hương bé xíu, suýt chút nữa đè tắt cả ngọn lửa.

Sau đó, nàng run rẩy đậy nắp lò hương lại, rồi lập tức rút lui ra cửa, nhưng không bỏ đi mà bám vào khung cửa, len lén nhìn vào trong.

Thấy đến đây, Mục Khê Tri liền hiểu ngay chắc chắn là trò quỷ của Mục Hoài, tên ngốc kia sợ ban đêm Ân Vô Thương "giày vò" y, nên nghĩ ra cách dùng an tức hương để hun cho hắn ngủ mê luôn.

Đáng thương cho Tiểu Tú sợ Ân Vô Thương như vậy mà vẫn dám cắn răng làm theo.

Trong lòng Mục Khê Tri cảm thấy thật ấm áp, y thấy mình thương bọn nhỏ không uổng chút nào.

Chỉ chớp mắt, khói từ lò hương đã bốc lên cuồn cuộn, lan tỏa khắp phòng, khiến Ân Vô Thương hắt xì liên tục mấy cái.

Đứng bên cửa, Tiểu Tú cũng run lên như chim sẻ bị dọa sợ.

Mục Khê Tri bị chọc cười không nhịn được.

Y bật dậy, vừa cười vừa ra hiệu cho Tiểu Tú mau rời đi, sau đó bưng chén trà bước đến bàn thấp định dập hương.

Chắc nha đầu thấy kế hoạch đã thành công, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cắm đầu chạy mất.

Lúc này, Ân Vô Thương đã quay lại, nhíu mày nhìn lò hương bốc khói nghi ngút, vẻ mặt nghi hoặc: “Khê Tri, ngươi tính mưu sát trượng phu đấy à?”

Mục Khê Tri vừa mở nắp lò hương, tay còn che mũi miệng: “......”

Y dở khóc dở cười, lại bất đắc dĩ, con mình gây chuyện, y đành phải gánh thôi.

Y cầm chén trà bên cạnh dội thẳng vào trong lò, nói: “Lúc nãy tay trượt, cầm không chắc thôi mà.”

Ân Vô Thương bước tới, nhìn y từ đầu đến chân như kiểm tra, rồi nghiêm túc hỏi:

“Không phải ngươi mỗi lần xong việc là chân mềm nhũn à? Lần này đến tay cũng run rồi sao?”

Mục Khê Tri: “......”

Không muốn nói chuyện với người này nữa.

Mặt y không cảm xúc cầm lò hương đổ sạch bên trong, sau đó châm lại một lò an tức hương khác, và... lén cho vào một lát Hồn Bách Hoa.

Hồn Bách Hoa là một loại hương liệu quý hiếm của hoàng thất Vân quốc, chuyên dùng để thao túng các quan lại trong triều. Hương này khiến người ngửi cảm giác lâng lâng như tiên cảnh, cả nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần đều có thể tạm thời lãng quên, nhưng sẽ gây nghiện.

Y biết đây không phải thứ tốt đẹp gì, bản thân trước giờ cũng chưa từng dùng.

Nhưng y thật sự không muốn để Ân Vô Thương thấy bộ dạng mình nửa đêm đổ mồ hôi lạnh, trằn trọc đau đớn, chật vật không ngủ được.

Mà với thân thể luyện võ của Ân Vô Thương, một chút dược tính pha lẫn trong hương liệu này không đến mức gây hại gì. Cùng lắm là khiến hắn mơ một giấc mộng, hy vọng là mộng đẹp.

Mùi của Hồn Bách Hoa khi hòa trong an tức hương không dễ nhận ra, nhưng Ân Vô Thương vẫn tinh ý phát hiện.

“Khê Tri, hôm nay hương an tức dường như có chút khác mọi khi?”

Trong ánh sáng mờ mờ, nét mặt Mục Khê Tri khẽ cứng lại, nhưng lập tức gật nhẹ: “Ừ, ta có thêm ít hương hoa, ngươi không thích sao?”

“Thích. Mùi hương ngọt ngào, như lạc vào biển hoa.”

Ân Vô Thương siết y vào lòng, giọng trầm thấp đầy ý vị: “Ta còn tưởng ngươi lúc nãy chưa thỏa mãn, nên lén đốt... hợp hoan tán đấy.”

0

0

4 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.