0 chữ
Chương 35
Chương 35: Con mèo kiêu kỳ và ngạo mạn
Trong mơ, Mục Khê Tri lại quay về khoảng thời gian vừa từ Vân Quốc sang Đại Ân.
Khi đó, vì không quen khí hậu và thủy thổ, y và Mục Hoài đều lâm bệnh, sốt cao mê man suốt mấy ngày liền.
Trong hoàng cung Đại Ân, không ai coi mạng sống của chủ tớ bọn họ ra gì, nhưng dù sao y cũng là hoàng tử của Vân Quốc, nên cho dù có chết, cũng phải làm bộ làm tịch sắc một hai thang thuốc rồi mới để y chết.
Thành ra đám nội thị hầu hạ cực kỳ thô lỗ và qua loa, khi cho y uống thuốc thì bưng bát lên dốc thẳng vào miệng, thuốc đắng tràn cả vào mũi, miệng, suýt nữa khiến y nghẹn chết, may mà mạng y lớn mới sống sót.
Nhưng cũng vì thế mà y vô cùng thảm hại.
Về sau khi hơi tỉnh táo lại, y liền từ chối uống thuốc, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng đập vỡ bát thuốc, nghiến răng nói với nội thị: “Trượng phu có thể chết chứ không thể chịu nhục. Dù ta có bệnh chết, cũng không cần ngươi hầu hạ!”
Lúc y nói câu đó, đúng lúc Ân Vô Thương đi ngang qua và nghe thấy. Có lẽ vì tò mò, hắn liền bước vào tẩm điện rách nát, gió lùa tứ phía mà y và Mục Hoài đang ở.
Khi đó Ân Vô Thương mới mười bốn tuổi, đã là một thiếu niên tuấn tú. Mục Khê Tri khi ấy bệnh đến mơ màng, lại nhận nhầm hắn thành Mục Nhược Hàn, nước mắt lưng tròng nhìn bóng người đứng trước giường, túm chặt lấy vạt áo hắn, uất ức gọi một tiếng: “Ca ca...”
Thiếu niên Ân Vô Thương sững người trong chốc lát, rồi quở trách tên nội thị, ra lệnh hắn đi sắc lại một bát thuốc khác.
Mà Mục Khê Tri thì cứ túm chặt vạt áo của Ân Vô Thương không chịu buông tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ca ca đừng đi... Ca ca đút ta uống thuốc... Ca ca, ta muốn ăn kẹo...”
Không ngờ khi ấy thân phận cao quý như thái tử mà Ân Vô Thương lại không bỏ đi thật, còn đỡ y dậy, ôm y vào lòng, dùng muỗng từng chút từng chút đút thuốc cho y, đút xong lại nhét một viên kẹo vào miệng y.
Những ngày sau đó, Ân Vô Thương đều đến tẩm điện của y đút thuốc, cho đến khi y hoàn toàn hạ sốt và tỉnh táo trở lại, mới giật mình phát hiện người chăm sóc mình suốt thời gian qua không phải Mục Nhược Hàn, mà là Thái tử Đại Ân, Ân Vô Thương.
Y vừa kinh ngạc vừa cảm kích, hỏi: “Điện hạ, vì sao lại tốt với ta như vậy?”
Thiếu niên Ân Vô Thương với gương mặt tuấn tú nghiêm nghị đáp: “Có lẽ vì... ngươi rất giống con mèo kiêu kỳ và ngạo mạn mà bản cung từng nuôi trước kia.”
Trong mộng, Mục Khê Tri khẽ cười, lẩm bẩm: “Ta đâu phải mèo...”
Giữa cơn mê mờ hỗn loạn, y nghe bên tai có người hỏi: “Vậy ngươi là gì?”
Y vô thức đáp: “Ta là con đại bàng sải cánh trên bầu trời.”
Rồi y cảm giác có người đang tháo đai lưng của mình.
Đúng vậy, Ân Vô Thương thật sự đang tháo đai lưng của y, bởi vì Mục Khê Tri đã ra mồ hôi rất nhiều, mái tóc đen dính bết vào cổ vì mồ hôi, thậm chí cả áo ngủ cũng ướt đẫm.
Ân Vô Thương nhìn người đang mơ màng không ngừng nói mê, chau mày gọi hai tiếng: “Khê Tri? Khê Tri?”
Chiếc giường này, Mục Khê Tri đã nằm suốt ba năm trời, mọi thứ đều quen thuộc. Lại thêm bị hương an thần và Hồn Bách Hoa xông cho thần trí mơ hồ, y không những không tỉnh lại, mà còn tưởng mình đang mơ một giấc mộng xuân.
Nhưng lúc đó y mới chỉ vừa tròn mười tuổi thôi mà, chẳng lẽ từ sớm đã có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy với Ân Vô Thương rồi sao?
Y lờ mờ cảm giác người bên cạnh đang bắt đầu cởϊ áσ mình, muốn giữ chặt vạt áo nhưng tay lại không chịu nghe lời.
Y cố mở mắt để nhìn xem người kia là ai, nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, cố gắng thế nào cũng không mở ra nổi.
Sau đó y lại cảm thấy trán mình bị thứ gì đó ấm nóng chạm vào, rồi đến cổ, rồi đến ngực...
Khi đó, vì không quen khí hậu và thủy thổ, y và Mục Hoài đều lâm bệnh, sốt cao mê man suốt mấy ngày liền.
Trong hoàng cung Đại Ân, không ai coi mạng sống của chủ tớ bọn họ ra gì, nhưng dù sao y cũng là hoàng tử của Vân Quốc, nên cho dù có chết, cũng phải làm bộ làm tịch sắc một hai thang thuốc rồi mới để y chết.
Thành ra đám nội thị hầu hạ cực kỳ thô lỗ và qua loa, khi cho y uống thuốc thì bưng bát lên dốc thẳng vào miệng, thuốc đắng tràn cả vào mũi, miệng, suýt nữa khiến y nghẹn chết, may mà mạng y lớn mới sống sót.
Nhưng cũng vì thế mà y vô cùng thảm hại.
Về sau khi hơi tỉnh táo lại, y liền từ chối uống thuốc, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng đập vỡ bát thuốc, nghiến răng nói với nội thị: “Trượng phu có thể chết chứ không thể chịu nhục. Dù ta có bệnh chết, cũng không cần ngươi hầu hạ!”
Khi đó Ân Vô Thương mới mười bốn tuổi, đã là một thiếu niên tuấn tú. Mục Khê Tri khi ấy bệnh đến mơ màng, lại nhận nhầm hắn thành Mục Nhược Hàn, nước mắt lưng tròng nhìn bóng người đứng trước giường, túm chặt lấy vạt áo hắn, uất ức gọi một tiếng: “Ca ca...”
Thiếu niên Ân Vô Thương sững người trong chốc lát, rồi quở trách tên nội thị, ra lệnh hắn đi sắc lại một bát thuốc khác.
Mà Mục Khê Tri thì cứ túm chặt vạt áo của Ân Vô Thương không chịu buông tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ca ca đừng đi... Ca ca đút ta uống thuốc... Ca ca, ta muốn ăn kẹo...”
Không ngờ khi ấy thân phận cao quý như thái tử mà Ân Vô Thương lại không bỏ đi thật, còn đỡ y dậy, ôm y vào lòng, dùng muỗng từng chút từng chút đút thuốc cho y, đút xong lại nhét một viên kẹo vào miệng y.
Y vừa kinh ngạc vừa cảm kích, hỏi: “Điện hạ, vì sao lại tốt với ta như vậy?”
Thiếu niên Ân Vô Thương với gương mặt tuấn tú nghiêm nghị đáp: “Có lẽ vì... ngươi rất giống con mèo kiêu kỳ và ngạo mạn mà bản cung từng nuôi trước kia.”
Trong mộng, Mục Khê Tri khẽ cười, lẩm bẩm: “Ta đâu phải mèo...”
Giữa cơn mê mờ hỗn loạn, y nghe bên tai có người hỏi: “Vậy ngươi là gì?”
Y vô thức đáp: “Ta là con đại bàng sải cánh trên bầu trời.”
Rồi y cảm giác có người đang tháo đai lưng của mình.
Đúng vậy, Ân Vô Thương thật sự đang tháo đai lưng của y, bởi vì Mục Khê Tri đã ra mồ hôi rất nhiều, mái tóc đen dính bết vào cổ vì mồ hôi, thậm chí cả áo ngủ cũng ướt đẫm.
Chiếc giường này, Mục Khê Tri đã nằm suốt ba năm trời, mọi thứ đều quen thuộc. Lại thêm bị hương an thần và Hồn Bách Hoa xông cho thần trí mơ hồ, y không những không tỉnh lại, mà còn tưởng mình đang mơ một giấc mộng xuân.
Nhưng lúc đó y mới chỉ vừa tròn mười tuổi thôi mà, chẳng lẽ từ sớm đã có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy với Ân Vô Thương rồi sao?
Y lờ mờ cảm giác người bên cạnh đang bắt đầu cởϊ áσ mình, muốn giữ chặt vạt áo nhưng tay lại không chịu nghe lời.
Y cố mở mắt để nhìn xem người kia là ai, nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, cố gắng thế nào cũng không mở ra nổi.
Sau đó y lại cảm thấy trán mình bị thứ gì đó ấm nóng chạm vào, rồi đến cổ, rồi đến ngực...
0
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
