TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32: Tội chồng tội, tính hết một lần

Động tác của Ân Vô Thương vô cùng dịu dàng, không rõ là do hắn không quen tay hay cố tình trêu đùa, dù thế nào thì quá trình đó cũng dài đến mức vượt xa sức tưởng tượng của Mục Khê Tri.

Dưới kiểu giày vò tỉ mỉ ấy, Mục Khê Tri cảm giác như từng khúc xương trong cơ thể mình đều run rẩy.

Chỉ đến khi y không chịu nổi mà mở miệng cầu xin tha, Ân Vô Thương mới từ bi ôm lấy y đưa đến giường ấm...

Mục Khê Tri còn tưởng rằng sau đó sẽ tiếp tục bị hành hạ một hồi, không ngờ Ân Vô Thương lại kết thúc khá nhanh.

Như mọi lần, hắn tự tay lau phía sau cho y xong, rồi đứng trước giường cúi người chạm vào trán y, mặt đầy vẻ chưa thỏa mãn mà nói: “Hôm nay tạm tha cho ngươi. Đợi ngươi quay về, tội chồng tội, ta sẽ tính hết một lượt.”

Mục Khê Tri biết hắn đang thương tiếc thân thể mình, sợ ngày mai lên đường xa sẽ vất vả. Cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng y.

Nhìn bộ dạng cứng đầu mà miệng lại mềm mỏng của đối phương, Mục Khê Tri vừa buồn cười vừa thấy chua xót, ngàn lời muốn nói lướt qua trong đầu, cuối cùng chỉ khẽ nói một chữ: “Được.”

Đây là người duy nhất trong đời y yêu sâu đậm như vậy. Trước nay y chưa từng dối gạt hắn điều gì. Nhưng lần này, e là y sẽ phải nuốt lời rồi.

Ân Vô Thương nhìn y thật sâu, rồi xoay người bước tới bàn thư án, cầm lấy ngự bút cho vào bát mực để rửa sạch. Vừa làm vừa ho nhẹ một tiếng, ngập ngừng nói: “Cái đó... chuyện giữa trẫm và hoàng hậu, ngươi không muốn hỏi gì sao?”

Mục Khê Tri đang tựa vào gối mềm, sững người một lúc.

Tên này vốn sĩ diện hão, mỗi lần có hiểu lầm gì cũng đều phải đợi y chủ động hỏi thì hắn mới chịu giải thích. Không ngờ lần này lại tự mình nhắc tới.

Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.

Chỉ là... những gì cần biết, y đều đã biết cả. Nên chỉ nhẹ giọng đáp: “Không có gì muốn hỏi.”

Lời còn chưa dứt, liền nghe rắc một tiếng giòn vang, cây ngọc bút màu lục trong tay Ân Vô Thương đã bị hắn bẻ gãy.

Đồng thời, giọng trầm thấp không vui của hắn vang lên: “Sao lại không muốn hỏi?”

Lông mày Mục Khê Tri khẽ giật, lập tức bước tới kéo tay hắn lại, lo lắng nói: “Đưa tay ta xem có bị đâm trúng không? Tự dưng lại bẻ gãy, làm gì thế?”

Thấy vẻ mặt lo lắng của Mục Khê Tri, sắc mặt Ân Vô Thương dịu đi đôi chút, nhưng giọng hắn vẫn cứng nhắc: “Dù có đâm thì cũng chẳng sao, ngươi đâu có quan tâm.”

Mục Khê Tri hơi bất lực: “Ai nói ta không quan tâm?”

“Ngươi chỉ quan tâm cái tay này của ta là dùng để hầu hạ ngươi vui vẻ thôi.”

Mục Khê Tri: “......”

Nếu Ân Vô Thương không nhắc, y suýt nữa đã quên cái tay cầm bút trị quốc này vừa rồi đã làm chuyện gì vì mình...

Một vài hình ảnh không tiện nhìn lập tức ùa về trong đầu, mặt y đỏ bừng chỉ trong nháy mắt.

Y bối rối dời ánh mắt đi, ho khẽ một tiếng: “Ta không hỏi, là vì Lý công công đã nói với ta rồi. Đêm Thượng Nguyên, ngươi ngủ trong ngự thư phòng; đêm mùng sáu tháng Hai, ngươi say đến bất tỉnh, hoàng hậu chỉ ngồi một lát rồi rời đi. Sau đó, nửa đêm ngươi tỉnh dậy, còn chạy đến cung nàng ta nổi giận một trận.”

“Lý Trung nói với ngươi khi nào?” Ân Vô Thương ném cây ngự bút gãy sang một bên, dù mặt vẫn nghiêm nhưng đuôi lông mày lại hơi nhướng lên, “Lén sau lưng trẫm làm chuyện này, lá gan của hắn càng lúc càng lớn. Nếu không nghiêm phạt, e là hắn quên ai mới là chủ tử thật sự rồi.”

Mục Khê Tri khựng lại, định mở miệng cầu xin cho Lý Trung thì chợt hiểu ra điều gì, không nhịn được bật cười.

Trên gương mặt vẫn còn vương nét đỏ, khóe môi y khẽ cong: “Là ta dụ dỗ ép buộc Lý công công mới chịu nói thật đấy. Nếu hoàng thượng muốn phạt, thì phạt ta đi. Tội danh kết giao riêng với thái giám thân cận hoàng thượng, cứ ghi cả vào sổ. Đợi ta từ Bắc Cương trở về, hoàng thượng tính hết một lượt, thế nào?”

Biết tâm tư nhỏ của mình đã bị nhìn thấu, Ân Vô Thương cũng không lấy làm xấu hổ, còn nghiêm túc gật đầu: “Trẫm thấy, như vậy là rất tốt.”

Mục Khê Tri mỉm cười, cảm thấy tim như được sưởi ấm.

Ai mà ngờ được, người luôn uy nghiêm lạnh lùng khiến ai cũng e dè kia, lại có lúc trẻ con như thế?

Mà dáng vẻ như vậy của Ân Vô Thương chỉ có y mới được nhìn thấy.

Cả những điều vừa rồi nữa... giờ nghĩ lại, cảm giác như xương cốt vẫn còn mềm nhũn. Khoảnh khắc đó, họ giống như một cặp phu phu bình thường, yêu thương đằm thắm, quấn quýt bên nhau...

Chỉ tiếc rằng, những ngày tháng đẹp đẽ như thế... sau này sẽ chẳng còn nữa.

0

0

4 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.