0 chữ
Chương 31
Chương 31: Cả đời chỉ một lần
Ân Vô Thương tưởng tượng đến cảnh mấy lão đầu râu tóc bạc trắng kia... không khỏi nổi cả da gà.
Hắn tức tối nhìn chằm chằm đôi môi mỏng hơi hồng nhạt kia, rồi đột ngột cúi đầu chặn lại cái miệng luôn khiến hắn tức điên ấy.
Nụ hôn bất ngờ khiến Mục Khê Tri theo bản năng cứng người lại, nhưng không giống như mọi lần vội vã né tránh, lần này thậm chí y còn đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng đáp lại.
Ngay sau đó, Mục Khê Tri nghe thấy hơi thở của Ân Vô Thương trở nên gấp gáp, nụ hôn vốn dịu dàng ngay lập tức hóa thành cuồng nhiệt như gió giật mưa sa.
Cho đến khi cảm thấy mọi thứ sắp vượt quá kiểm soát, Mục Khê Tri mới từ từ đẩy hắn ra.
Bút son vẫn còn trong tay, nhưng từ thế cầm đã thành siết chặt, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng lên. Y khẽ ho một tiếng, cố lấy lại bình tĩnh: “Ngươi... ngươi rốt cuộc học mấy trò loạn xạ này từ đâu vậy?”
Mấy lời tình tứ trắng trợn kia, còn cả những động tác khıêυ khí©h lúc hôn nữa...
Ân Vô Thương hơi thở vẫn chưa ổn định, một tay vòng qua người y ôm y vào lòng, im lặng một lát mới đáp: “Mấy thứ này cần gì học? Trước kia ta không dùng, vì không biết ngươi thích kiểu như vậy.”
Hắn tuyệt đối không thừa nhận là mình học lỏm từ chỗ Lý Trung. Đường đường là hoàng thượng mà đi xin "kinh nghiệm" từ thái giám, nói ra đúng là mất hết thể diện.
Mục Khê Tri theo bản năng định phản bác, nhưng lời vừa đến miệng lại đổi ý: “Cũng... cũng khá thích.”
Bất kể học từ đâu, có thể khiến một kẻ cố chấp kiêu ngạo như hắn chịu khó "hạ mình" học mấy thứ này vì mình, đã là rất hiếm có rồi. Hơn nữa, quả thực... Ý cũng có chút thích.
Ân Vô Thương nghe y nói "thích", lập tức tinh thần phấn chấn, bàn tay đang ôm eo Mục Khê Tri từ từ trượt xuống, giọng thấp khàn: “Vậy Mục khanh cứ tiếp tục phê tấu, trẫm tiếp tục... trừng phạt khanh.”
Gương mặt Mục Khê Tri đỏ từ mặt lan xuống tận cổ, y nhắm mắt, cắn răng nói: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
“Khanh lại phạm thượng rồi đấy.”
Ân Vô Thương nhìn đôi tai đỏ rực như sắp nhỏ máu kia, giọng khàn khàn: “Cho nên hình phạt cũng phải tăng gấp đôi.”
Mục Khê Tri mở mắt, cau mày: “Tấu chương còn chưa phê xong.”
Tâm tư của Ân Vô Thương, y nhìn là biết ngay. Trước lúc lên đường, muốn gần gũi một chút, y cũng không định từ chối. Nhưng không thể vì vậy mà bỏ bê chính sự.
Ân Vô Thương ôm chặt y từ phía sau, thì thầm: “Ngươi cứ phê của ngươi, trẫm... trừng phạt của trẫm.”
Nói xong, tay hắn liền trượt dọc theo eo y, tiến lên phía trước...
Mục Khê Tri lập tức cứng người, lưng thẳng đơ, ý thức được hắn định làm gì, vội vàng giữ lấy tay hắn: “Không... không được.”
Từ sau khi trúng độc, thân thể y ngày một yếu đi. Mà Ân Vô Thương lại đang thời kỳ cường tráng khí huyết, để không làm thân thể mình thêm tổn hại, y từng dùng cách khác để giúp hắn giải tỏa...
Nhưng việc đó chỉ có y làm được, còn Ân Vô Thương thì không thể, dù gì hắn cũng là hoàng đế, cửu ngũ chí tôn.
“Mục khanh muốn kháng chỉ sao?”
Ân Vô Thương đã quyết tâm dỗ y vui, mười ngón tay thành thạo tháo thắt lưng của y ra, giọng nghiêm nghị mà dịu dàng: “Mục khanh, tiếp tục viết đi.”
Mục Khê Tri khẽ run, bút son “tách” một tiếng rơi thẳng xuống tấu chương đã trải sẵn trên bàn, vệt mực đỏ lập tức loang ra, hủy mất phần phê chuẩn vừa viết xong.
Lông mày Mục Khê Tri giật giật, vội vàng lấy tờ tuyên chỉ sạch để thấm mực, vừa xấu hổ vừa giận: “Tấu chương đều bị ngươi làm bẩn rồi! Ngươi... ngươi không thể đợi một chút à...”
“Ngươi vừa rồi chẳng phải còn nói là thích sao?” Ân Vô Thương bình tĩnh đáp: “Nói dối là tội khi quân đấy.”
Mục Khê Tri: “......”
Y khẽ nhắm mắt, nghĩ thầm: Thôi vậy... dù sao cả đời này cũng chỉ một lần.
Hắn tức tối nhìn chằm chằm đôi môi mỏng hơi hồng nhạt kia, rồi đột ngột cúi đầu chặn lại cái miệng luôn khiến hắn tức điên ấy.
Nụ hôn bất ngờ khiến Mục Khê Tri theo bản năng cứng người lại, nhưng không giống như mọi lần vội vã né tránh, lần này thậm chí y còn đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng đáp lại.
Ngay sau đó, Mục Khê Tri nghe thấy hơi thở của Ân Vô Thương trở nên gấp gáp, nụ hôn vốn dịu dàng ngay lập tức hóa thành cuồng nhiệt như gió giật mưa sa.
Cho đến khi cảm thấy mọi thứ sắp vượt quá kiểm soát, Mục Khê Tri mới từ từ đẩy hắn ra.
Bút son vẫn còn trong tay, nhưng từ thế cầm đã thành siết chặt, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng lên. Y khẽ ho một tiếng, cố lấy lại bình tĩnh: “Ngươi... ngươi rốt cuộc học mấy trò loạn xạ này từ đâu vậy?”
Ân Vô Thương hơi thở vẫn chưa ổn định, một tay vòng qua người y ôm y vào lòng, im lặng một lát mới đáp: “Mấy thứ này cần gì học? Trước kia ta không dùng, vì không biết ngươi thích kiểu như vậy.”
Hắn tuyệt đối không thừa nhận là mình học lỏm từ chỗ Lý Trung. Đường đường là hoàng thượng mà đi xin "kinh nghiệm" từ thái giám, nói ra đúng là mất hết thể diện.
Mục Khê Tri theo bản năng định phản bác, nhưng lời vừa đến miệng lại đổi ý: “Cũng... cũng khá thích.”
Bất kể học từ đâu, có thể khiến một kẻ cố chấp kiêu ngạo như hắn chịu khó "hạ mình" học mấy thứ này vì mình, đã là rất hiếm có rồi. Hơn nữa, quả thực... Ý cũng có chút thích.
Ân Vô Thương nghe y nói "thích", lập tức tinh thần phấn chấn, bàn tay đang ôm eo Mục Khê Tri từ từ trượt xuống, giọng thấp khàn: “Vậy Mục khanh cứ tiếp tục phê tấu, trẫm tiếp tục... trừng phạt khanh.”
“Khanh lại phạm thượng rồi đấy.”
Ân Vô Thương nhìn đôi tai đỏ rực như sắp nhỏ máu kia, giọng khàn khàn: “Cho nên hình phạt cũng phải tăng gấp đôi.”
Mục Khê Tri mở mắt, cau mày: “Tấu chương còn chưa phê xong.”
Tâm tư của Ân Vô Thương, y nhìn là biết ngay. Trước lúc lên đường, muốn gần gũi một chút, y cũng không định từ chối. Nhưng không thể vì vậy mà bỏ bê chính sự.
Ân Vô Thương ôm chặt y từ phía sau, thì thầm: “Ngươi cứ phê của ngươi, trẫm... trừng phạt của trẫm.”
Nói xong, tay hắn liền trượt dọc theo eo y, tiến lên phía trước...
Mục Khê Tri lập tức cứng người, lưng thẳng đơ, ý thức được hắn định làm gì, vội vàng giữ lấy tay hắn: “Không... không được.”
Nhưng việc đó chỉ có y làm được, còn Ân Vô Thương thì không thể, dù gì hắn cũng là hoàng đế, cửu ngũ chí tôn.
“Mục khanh muốn kháng chỉ sao?”
Ân Vô Thương đã quyết tâm dỗ y vui, mười ngón tay thành thạo tháo thắt lưng của y ra, giọng nghiêm nghị mà dịu dàng: “Mục khanh, tiếp tục viết đi.”
Mục Khê Tri khẽ run, bút son “tách” một tiếng rơi thẳng xuống tấu chương đã trải sẵn trên bàn, vệt mực đỏ lập tức loang ra, hủy mất phần phê chuẩn vừa viết xong.
Lông mày Mục Khê Tri giật giật, vội vàng lấy tờ tuyên chỉ sạch để thấm mực, vừa xấu hổ vừa giận: “Tấu chương đều bị ngươi làm bẩn rồi! Ngươi... ngươi không thể đợi một chút à...”
“Ngươi vừa rồi chẳng phải còn nói là thích sao?” Ân Vô Thương bình tĩnh đáp: “Nói dối là tội khi quân đấy.”
Mục Khê Tri: “......”
Y khẽ nhắm mắt, nghĩ thầm: Thôi vậy... dù sao cả đời này cũng chỉ một lần.
0
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
