0 chữ
Chương 42
Chương 42: Một hào đổi lấy an lòng
Đào Tịch nhìn bà cụ như vậy, lại nghĩ đến những "đồng nghiệp" mà cô thấy đối mặt với cảnh nhà này gà chạy chó sủa, nhà kia cưới hỏi cầu tài thì xem bói thế nào mấy hôm nay – không một ai đáng tin cả.
Cô thừa nhận mình không nỡ nhìn người già chịu khổ.
Cô nói: "Bà ơi, cháu xem cho bà, bà đưa ccháu một hào là được, được không ạ?"
"Một hào... không được không được, lão Quách lần nào cũng lấy của tôi một trăm..."
Còn lần nào cũng lấy?
Đào Tịch không nhịn được mà thầm chửi một câu tên tai to mặt lớn kia.
"Vậy thế này, cháu cũng lấy của bà một trăm, nhưng cháu xem ra được con trai bà ở đâu rồi, đợi bà tìm được con trai, rồi hãy đưa cho cháu, được không ạ?"
Bà cụ chớp chớp đôi mắt hơi đυ.c ngầu, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
"Bà nói cho cháu biết tên, ngày tháng năm sinh và giờ sinh của con trai bà đi ạ."
Bà lão nhớ rất rõ, đọc ra một mạch: "Viên Đống, 1979..."
Đào Tịch nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
"..."
Lại tính thêm một lần nữa, chắc chắn không nhầm.
Sao lại... không có dấu hiệu sự sống?
Ngay lúc hai chữ "đã chết", Đào Tịch không biết phải nói ra thế nào, thì một người đàn ông trung niên đầu trọc to béo đội mưa chạy tới.
Vào đến dưới gầm cầu vượt, bà cụ thấy ông ta, vội vàng lê bước qua, mắt ngấn lệ: "Thầy Quách, thầy Quách."
Lão Quách tùy tiện dùng tay áo rộng lau qua loa nước mưa trên đầu: "Ôi, bà Nhϊếp, tôi đến rồi, ngại quá, tôi vừa mới làm lễ cho người ta, nên đến muộn."
Đào Tịch nhìn lướt qua.
Không phải làm lễ, là đã quên.
"Không, không sao."
"Nào, để xem bây giờ con trai bà ở đâu nhé, cho tôi xin bát tự của cậu ấy."
"Viên Đống, năm 1979..."
Lão Quách ra vẻ rất nghiêm túc bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó “Ồ” một tiếng: "Bây giờ con trai bà đang ở ngoài kiếm được nhiều tiền lắm! Sống tốt lắm, ăn sung mặc sướиɠ, còn chuẩn bị cưới vợ nữa!"
Đào Tịch: "..."
Nhưng cô không vạch trần.
Cô chưa nghĩ ra phải nói sự thật cho bà Nhϊếp thế nào, cũng muốn xem tên đầu trọc này còn định bịa chuyện thế nào nữa.
Bà Nhϊếp liên tục gật đầu: "Cưới vợ tốt, cưới vợ tốt, nó muốn dẫn về cho tôi xem mặt con dâu, rồi sinh cháu cho tôi bế..."
"Chắc chắn rồi, bà cứ...”
Lão Quách nhìn ngang liếc dọc, thấy cây dù của Đào Tịch, nói một câu “Cho mượn chút nhé”, rồi lấy đặt vào tay bà Nhϊếp: “Bà cứ về nhà chờ con trai dẫn vợ về, mời bà uống rượu mừng, được không nào?”
"Được được, bây giờ tôi về nhà ngay, mua thịt cho thằng Tiểu Đống ăn...”
Bà Nhϊếp đi được vài bước, đột nhiên lại quay đầu lại, đưa hai cái túi giấy đỏ trắng trong tay cho ông ta: “Còn chưa đưa tiền cho thầy.”
Đào Tịch đang xem tên đầu trọc béo này có dám lấy không, nếu dám lấy, cô...
Hoạt động tâm lý còn chưa kết thúc, lão Quách đã lấy một tờ một hào trong túi màu trắng nhanh chóng nhét vào túi mình: "Được, tôi nhận."
"..."
Đào Tịch quyết định xem tiếp.
Bà Nhϊếp tỏ vẻ nghi ngờ: "Thầy nhận rồi à? Sao tiền của tôi vẫn còn nhiều thế này..."
"Tiền của bà vốn dĩ là nhiều như vậy mà.” Lão Quách móc ra một tờ màu đỏ từ trong túi: “Bà xem, có phải tờ này bà đưa cho tôi không?"
Bà Nhϊếp bừng tỉnh hiểu ra: "À, phải, đúng rồi, được, vậy tôi về nhà, chào thầy Quách."
Nhìn bà Nhϊếp che dù tập tễnh đi vào màn mưa, lão Quách thở phào một hơi, lau mồ hôi trên đầu không biết là do chạy hay là do nói dối mà chột dạ.
"Mải đánh bài quá, thiếu chút nữa là quên mất việc này.”
Lão Quách có vẻ mặt bình thản nói, liếc nhìn Đào Tịch một cái: “Cô xem bói cho bà Nhϊếp à?"
Đào Tịch gật đầu.
"Xem ra rồi à?"
"Ừm."
Lão Quách tỏ ra hứng thú: "Nói cho tôi nghe xem ra cái gì?"
"Con trai bà ấy đã qua đời rồi."
"!"
Lão Quách có vẻ mặt phấn khích: "Chúng tôi biết ngay cô có tài thật mà! Quả nhiên!"
Đào Tịch dừng một chút: "Có tiện nói cho tôi biết chuyện là thế nào không?"
"Con trai bà Nhϊếp... Mười lăm năm trước bị mất tích ở công trường, cảnh sát điều tra gắt gao thì phát hiện cậu ta bị trộn vào bê tông ở công trường. Chuyện này còn lên cả tin tức và báo chí. Sau đó, bà Nhϊếp liền mắc phải chứng bệnh gì đó quên quên nhớ nhớ... Tóm lại là chứng lú lẫn tuổi già, cứ trưa thứ năm hàng tuần là lại đến gầm cầu vượt tìm người xem bói cho con trai bà ấy đi đâu rồi."
Cô thừa nhận mình không nỡ nhìn người già chịu khổ.
Cô nói: "Bà ơi, cháu xem cho bà, bà đưa ccháu một hào là được, được không ạ?"
"Một hào... không được không được, lão Quách lần nào cũng lấy của tôi một trăm..."
Còn lần nào cũng lấy?
Đào Tịch không nhịn được mà thầm chửi một câu tên tai to mặt lớn kia.
"Vậy thế này, cháu cũng lấy của bà một trăm, nhưng cháu xem ra được con trai bà ở đâu rồi, đợi bà tìm được con trai, rồi hãy đưa cho cháu, được không ạ?"
Bà cụ chớp chớp đôi mắt hơi đυ.c ngầu, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
"Bà nói cho cháu biết tên, ngày tháng năm sinh và giờ sinh của con trai bà đi ạ."
Đào Tịch nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
"..."
Lại tính thêm một lần nữa, chắc chắn không nhầm.
Sao lại... không có dấu hiệu sự sống?
Ngay lúc hai chữ "đã chết", Đào Tịch không biết phải nói ra thế nào, thì một người đàn ông trung niên đầu trọc to béo đội mưa chạy tới.
Vào đến dưới gầm cầu vượt, bà cụ thấy ông ta, vội vàng lê bước qua, mắt ngấn lệ: "Thầy Quách, thầy Quách."
Lão Quách tùy tiện dùng tay áo rộng lau qua loa nước mưa trên đầu: "Ôi, bà Nhϊếp, tôi đến rồi, ngại quá, tôi vừa mới làm lễ cho người ta, nên đến muộn."
Đào Tịch nhìn lướt qua.
Không phải làm lễ, là đã quên.
"Không, không sao."
"Nào, để xem bây giờ con trai bà ở đâu nhé, cho tôi xin bát tự của cậu ấy."
"Viên Đống, năm 1979..."
Lão Quách ra vẻ rất nghiêm túc bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó “Ồ” một tiếng: "Bây giờ con trai bà đang ở ngoài kiếm được nhiều tiền lắm! Sống tốt lắm, ăn sung mặc sướиɠ, còn chuẩn bị cưới vợ nữa!"
Nhưng cô không vạch trần.
Cô chưa nghĩ ra phải nói sự thật cho bà Nhϊếp thế nào, cũng muốn xem tên đầu trọc này còn định bịa chuyện thế nào nữa.
Bà Nhϊếp liên tục gật đầu: "Cưới vợ tốt, cưới vợ tốt, nó muốn dẫn về cho tôi xem mặt con dâu, rồi sinh cháu cho tôi bế..."
"Chắc chắn rồi, bà cứ...”
Lão Quách nhìn ngang liếc dọc, thấy cây dù của Đào Tịch, nói một câu “Cho mượn chút nhé”, rồi lấy đặt vào tay bà Nhϊếp: “Bà cứ về nhà chờ con trai dẫn vợ về, mời bà uống rượu mừng, được không nào?”
"Được được, bây giờ tôi về nhà ngay, mua thịt cho thằng Tiểu Đống ăn...”
Bà Nhϊếp đi được vài bước, đột nhiên lại quay đầu lại, đưa hai cái túi giấy đỏ trắng trong tay cho ông ta: “Còn chưa đưa tiền cho thầy.”
Đào Tịch đang xem tên đầu trọc béo này có dám lấy không, nếu dám lấy, cô...
"..."
Đào Tịch quyết định xem tiếp.
Bà Nhϊếp tỏ vẻ nghi ngờ: "Thầy nhận rồi à? Sao tiền của tôi vẫn còn nhiều thế này..."
"Tiền của bà vốn dĩ là nhiều như vậy mà.” Lão Quách móc ra một tờ màu đỏ từ trong túi: “Bà xem, có phải tờ này bà đưa cho tôi không?"
Bà Nhϊếp bừng tỉnh hiểu ra: "À, phải, đúng rồi, được, vậy tôi về nhà, chào thầy Quách."
Nhìn bà Nhϊếp che dù tập tễnh đi vào màn mưa, lão Quách thở phào một hơi, lau mồ hôi trên đầu không biết là do chạy hay là do nói dối mà chột dạ.
"Mải đánh bài quá, thiếu chút nữa là quên mất việc này.”
Lão Quách có vẻ mặt bình thản nói, liếc nhìn Đào Tịch một cái: “Cô xem bói cho bà Nhϊếp à?"
Đào Tịch gật đầu.
"Xem ra rồi à?"
"Ừm."
Lão Quách tỏ ra hứng thú: "Nói cho tôi nghe xem ra cái gì?"
"Con trai bà ấy đã qua đời rồi."
"!"
Lão Quách có vẻ mặt phấn khích: "Chúng tôi biết ngay cô có tài thật mà! Quả nhiên!"
Đào Tịch dừng một chút: "Có tiện nói cho tôi biết chuyện là thế nào không?"
"Con trai bà Nhϊếp... Mười lăm năm trước bị mất tích ở công trường, cảnh sát điều tra gắt gao thì phát hiện cậu ta bị trộn vào bê tông ở công trường. Chuyện này còn lên cả tin tức và báo chí. Sau đó, bà Nhϊếp liền mắc phải chứng bệnh gì đó quên quên nhớ nhớ... Tóm lại là chứng lú lẫn tuổi già, cứ trưa thứ năm hàng tuần là lại đến gầm cầu vượt tìm người xem bói cho con trai bà ấy đi đâu rồi."
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
