0 chữ
Chương 41
Chương 41: Thầy Quách đâu rồi
Ủa anh ơi, anh có thể rời nhóm mà, sao lại giải tán! Em còn định kết bạn với đại ca đó!
Đào Tịch đợi ở quán cà phê đến gần tối thì mới đứng dậy đi bộ về khách sạn.
Trên đường cô còn mua sẵn một ít đồ ăn, về đến phòng thì lập tức tháo khẩu trang ra ăn lấy ăn để, vẫn là ăn ngay trước mặt bài vị ông tổ sư.
Ngon quá, không cúng cho ông đâu.
Cứ thèm đi nhé, đồ cổ lỗ sĩ.
Nhưng dưới sự thúc giục của ông đồ cổ lỗ sĩ, ngày nào Đào Tịch cũng phải ra ngoài, cô chỉ đơn giản chọn một địa điểm – dưới gầm một cây cầu vượt đầy những người cùng nghề rồi bày hàng.
Giữa những người cùng nghề mặc đủ loại trang phục đạo cụ, dụng cụ, những tấm biển chữ to "Xem mệnh bói quẻ, không chuẩn không lấy tiền" của Đào Tịch trông rất bình thường không nổi bật.
Cô mặc một thân áo đạo bào màu xanh xám, đầu tròn, chỉ đeo một cái túi, cũng chẳng mang theo gì cả, đến cái ghế cũng không có, mỗi ngày cô cứ ăn sáng xong là đi bộ đến đây, ngồi bệt xuống đất.
Sau đó cả ngày chẳng có ai hỏi han – có lẽ người qua đường chẳng hề để ý đến cô, ngược lại những người cùng nghề lại tỏ ra khá hứng thú với cô.
Kết thúc ngày thứ ba bày hàng, cô vừa mới đứng dậy thì một ông lão đạo sĩ cười tủm tỉm hỏi cô: "Cô gái nhỏ, ngày nào cháu cũng đến đây làm gì vậy?"
Đào Tịch có chút không hiểu, chẳng phải là rõ ràng lắm rồi sao: "Bày hàng ạ."
Ông lão đạo sĩ và mấy thầy bói dân gian xung quanh cười ha hả lên: "Cháu mà không nói cháu cũng bày hàng thì ông còn tưởng dưới gầm cây cầu này là một mảnh đất có phong thủy tốt lành để tu luyện đấy chứ.”
Nếu không thì sao dạo này cứ ngồi thiền cả ngày vậy.
"Tuổi còn trẻ mà cũng muốn làm nghề này à, ông nói cho cháu biết, nghề của chúng ta không dễ sống đâu, cháu nên đổi nghề nhân lúc còn sớm đi.”
Ông lão đạo sĩ nói lời từ đáy lòng, dù sao thì Đào Tịch cũng sẽ không tranh giành mối làm ăn với họ – Đào Tịch căn bản không có mối nào.
Đào Tịch: "Chỉ sợ không được, ông tổ sư của cháu nói, cháu sinh ra là để làm nghề này."
"Ha ha ha ha ha ha…"
Mấy ông thầy bói cười đến ngửa cả tai.
...
Hôm sau, ở Đàn Kinh có cơn mưa lớn đầu tiên của mùa hạ, kéo dài suốt một ngày, cả bầu trời đều u ám, giống như màu trời lúc chạng vạng tối.
Đào Tịch tìm quầy lễ tân mượn một cây dù, che dù đi bộ 30 phút đến dưới gầm cầu vượt, phát hiện không có ai.
Sàn nhà dưới gầm cầu vượt vẫn còn khô ráo, cô thu dù lại, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xếp bằng xuống.
Nhắm mắt điều tức không biết bao lâu, lúc được gọi cho tỉnh lại, cũng không biết là mấy giờ.
Không nhìn ra được màu trời nữa.
Trước mắt là một bà cụ có mái tóc bạc hơi dài, lẫn chút tro và tóc đen, búi sơ sài, nhưng bị mưa gió làm cho rối bù, vài sợi tóc bết vào mặt.
Bà lão đang run lẩy bẩy, đôi tay buông thõng trước ngực cũng run rẩy, đôi môi móm mém khô héo mấp máy không biết muốn nói gì.
Đào Tịch đứng dậy, phát hiện lưng bà cụ rất còng, không đứng thẳng dậy được, trông có vẻ thấp.
Cô hơi cúi người, hỏi: "Bà ơi, có chuyện gì không ạ?"
Tia chớp lóe lên, tiếng sấm nổ vang.
Sau khi tiếng sấm ngừng, bà cụ mới cất giọng yếu ớt: "Thầy, thầy Quách đâu... Ở đâu... Sao không thấy đến?"
Tuy Đào Tịch không nói chuyện nhiều với những người cùng nghề, nhưng biết thầy Quách là ai, một người đàn ông đầu trọc tai to mặt lớn, khoác chiếc áo cà sa màu vàng tươi, cổ đeo một chuỗi hạt rất to, những người khác đều gọi ông ta là lão Quách, lão Quách.
Đào Tịch trả lời: "Trời mưa, họ không đến đâu ạ."
Bà cụ nghiêng tai, miệng mấp máy: "Cái gì?"
Đào Tịch liền ghé sát lại gần, nói rõ ràng nhắc lại: "Bà ơi, trời mưa, họ không đến đâu, bà có chuyện gì không ạ?"
"Tôi..."
Bà cụ nghe rõ, nhìn về phía Đào Tịch, nắm chặt hai cái túi giấy đỏ, trắng trong tay, đầu tiên là nắn nắn một chút, rồi mở ra, cho Đào Tịch xem.
Trong túi màu đỏ là tiền mười đồng, năm đồng, hai mươi đồng, túi màu trắng là tiền một đồng và mấy hào: "Thầy Quách bảo hôm nay tôi đến đưa tiền, thầy ấy sẽ nói cho tôi biết con trai tôi đi đâu rồi..."
Đào Tịch đợi ở quán cà phê đến gần tối thì mới đứng dậy đi bộ về khách sạn.
Trên đường cô còn mua sẵn một ít đồ ăn, về đến phòng thì lập tức tháo khẩu trang ra ăn lấy ăn để, vẫn là ăn ngay trước mặt bài vị ông tổ sư.
Ngon quá, không cúng cho ông đâu.
Cứ thèm đi nhé, đồ cổ lỗ sĩ.
Nhưng dưới sự thúc giục của ông đồ cổ lỗ sĩ, ngày nào Đào Tịch cũng phải ra ngoài, cô chỉ đơn giản chọn một địa điểm – dưới gầm một cây cầu vượt đầy những người cùng nghề rồi bày hàng.
Giữa những người cùng nghề mặc đủ loại trang phục đạo cụ, dụng cụ, những tấm biển chữ to "Xem mệnh bói quẻ, không chuẩn không lấy tiền" của Đào Tịch trông rất bình thường không nổi bật.
Sau đó cả ngày chẳng có ai hỏi han – có lẽ người qua đường chẳng hề để ý đến cô, ngược lại những người cùng nghề lại tỏ ra khá hứng thú với cô.
Kết thúc ngày thứ ba bày hàng, cô vừa mới đứng dậy thì một ông lão đạo sĩ cười tủm tỉm hỏi cô: "Cô gái nhỏ, ngày nào cháu cũng đến đây làm gì vậy?"
Đào Tịch có chút không hiểu, chẳng phải là rõ ràng lắm rồi sao: "Bày hàng ạ."
Ông lão đạo sĩ và mấy thầy bói dân gian xung quanh cười ha hả lên: "Cháu mà không nói cháu cũng bày hàng thì ông còn tưởng dưới gầm cây cầu này là một mảnh đất có phong thủy tốt lành để tu luyện đấy chứ.”
"Tuổi còn trẻ mà cũng muốn làm nghề này à, ông nói cho cháu biết, nghề của chúng ta không dễ sống đâu, cháu nên đổi nghề nhân lúc còn sớm đi.”
Ông lão đạo sĩ nói lời từ đáy lòng, dù sao thì Đào Tịch cũng sẽ không tranh giành mối làm ăn với họ – Đào Tịch căn bản không có mối nào.
Đào Tịch: "Chỉ sợ không được, ông tổ sư của cháu nói, cháu sinh ra là để làm nghề này."
"Ha ha ha ha ha ha…"
Mấy ông thầy bói cười đến ngửa cả tai.
...
Hôm sau, ở Đàn Kinh có cơn mưa lớn đầu tiên của mùa hạ, kéo dài suốt một ngày, cả bầu trời đều u ám, giống như màu trời lúc chạng vạng tối.
Đào Tịch tìm quầy lễ tân mượn một cây dù, che dù đi bộ 30 phút đến dưới gầm cầu vượt, phát hiện không có ai.
Sàn nhà dưới gầm cầu vượt vẫn còn khô ráo, cô thu dù lại, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xếp bằng xuống.
Không nhìn ra được màu trời nữa.
Trước mắt là một bà cụ có mái tóc bạc hơi dài, lẫn chút tro và tóc đen, búi sơ sài, nhưng bị mưa gió làm cho rối bù, vài sợi tóc bết vào mặt.
Bà lão đang run lẩy bẩy, đôi tay buông thõng trước ngực cũng run rẩy, đôi môi móm mém khô héo mấp máy không biết muốn nói gì.
Đào Tịch đứng dậy, phát hiện lưng bà cụ rất còng, không đứng thẳng dậy được, trông có vẻ thấp.
Cô hơi cúi người, hỏi: "Bà ơi, có chuyện gì không ạ?"
Tia chớp lóe lên, tiếng sấm nổ vang.
Sau khi tiếng sấm ngừng, bà cụ mới cất giọng yếu ớt: "Thầy, thầy Quách đâu... Ở đâu... Sao không thấy đến?"
Tuy Đào Tịch không nói chuyện nhiều với những người cùng nghề, nhưng biết thầy Quách là ai, một người đàn ông đầu trọc tai to mặt lớn, khoác chiếc áo cà sa màu vàng tươi, cổ đeo một chuỗi hạt rất to, những người khác đều gọi ông ta là lão Quách, lão Quách.
Đào Tịch trả lời: "Trời mưa, họ không đến đâu ạ."
Bà cụ nghiêng tai, miệng mấp máy: "Cái gì?"
Đào Tịch liền ghé sát lại gần, nói rõ ràng nhắc lại: "Bà ơi, trời mưa, họ không đến đâu, bà có chuyện gì không ạ?"
"Tôi..."
Bà cụ nghe rõ, nhìn về phía Đào Tịch, nắm chặt hai cái túi giấy đỏ, trắng trong tay, đầu tiên là nắn nắn một chút, rồi mở ra, cho Đào Tịch xem.
Trong túi màu đỏ là tiền mười đồng, năm đồng, hai mươi đồng, túi màu trắng là tiền một đồng và mấy hào: "Thầy Quách bảo hôm nay tôi đến đưa tiền, thầy ấy sẽ nói cho tôi biết con trai tôi đi đâu rồi..."
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
