0 chữ
Chương 43
Chương 43: Trăm sông đổ về một biển cả
"Lúc đó dưới gầm cầu vượt không chỉ có chúng tôi bày hàng xem bói, còn có những kẻ làm ăn bất chính khác, định lừa tiền bà ấy, bị chúng tôi đuổi đi. Sau này, bà Nhϊếp chỉ tìm riêng tôi để xem. Thì lão Quách tôi đây, như cô thấy đó, không phải người tốt gì, nhưng cũng không làm chuyện thất đức."
"Phường xã cũng có chăm lo cho bà Nhϊếp, nhưng vết sẹo tâm lý thì ai cũng không lo được, có thể làm cho bà ấy tạm thời quên đi nỗi đau khổ cũng tốt rồi."
Một vài nhận thức cố hữu và định kiến ban đầu của cô bị phá vỡ, Đào Tịch hít một hơi thật sâu: "Thầy Quách, kết bạn đi?"
Chương 23: Tiểu Đường
Lão Quách có chút ngạc nhiên khi Đào Tịch lại muốn giao du với hạng người như họ, dù sao ông ta cũng cảm nhận được Đào Tịch không giống họ, nhưng rất nhanh đã cười sảng khoái nói: "Được, nhưng cô đừng gọi tôi là thầy Quách nữa, cứ gọi lão Quách là được."
Sau khi kết bạn xong, lão Quách lại hỏi: "Nhóm những người bày hàng ở gầm cầu vượt của chúng tôi có một nhóm chat, cô muốn vào không?"
Đào Tịch gật đầu: "Nhưng mấy hôm nữa tôi không đến nữa đâu."
Đạo quán sắp mở cửa đón khách hành hương rồi.
"Không sao, hôm nào cô rảnh rỗi vào nhóm tán gẫu cũng được.”
Lão Quách thao tác trên điện thoại.
Đào Tịch nhìn cái đầu trọc bóng lưỡng của ông ta thì không nhịn được hỏi: "Ông tu Phật ạ?"
"Không phải, người đến tuổi trung niên thì bị hói đầu thôi.” Lão Quách tùy tiện phẩy phẩy chiếc áo cà sa trên người: “Cái này chỉ để hù người thôi, mua trên mạng có mười chín đồng chín một cái."
"Vậy ông là..."
"Chúng tôi tự gọi mình là – chuyên gia tư vấn tâm lý."
...
Ừm, chuyên gia tư vấn tâm lý mà không nhớ nổi tên bệnh Alzheimer.
Nhưng Đào Tịch đã học được rất nhiều.
Đào Tịch được mời vào nhóm, tên nhóm là “Hội Bày Hàng Gầm Cầu Vượt Mỗi Ngày Phát Tài”.
Biệt danh "Túi Tiền Siêu Cấp Nhân Đôi" của Đào Tịch, nói thế nào nhỉ, đúng là không phải người một nhà không vào cùng một nhóm, trông có vẻ hòa nhập và thân thiết lạ thường.
Trời mưa, không có việc gì làm, mọi người vốn dĩ đang tán gẫu trong nhóm.
Vừa thấy lão Quách mời người mới vào, ai nấy đều ngừng lảm nhảm, @lão Quách: Ai đây?
[Lão Quách]: @Mọi người, cô em gái đạo sĩ mấy hôm nay đến chỗ chúng ta đã vào nhóm rồi, ra chào đón đi nào!
Mười mấy nhãn dán hình pháo nổ được gửi tới tấp.
Nhãn dán dừng lại, sau khi chào hỏi xong, Đào Tịch nhắn tin: Các vị tiền bối có thể gọi tôi là Đào Tịch.
[Chiêu Tài Tiến Bảo]: Chà, @Túi Tiền Siêu Cấp Nhân Đôi, biệt danh đặt hay đấy.
[Chiêu Tài Tiến Bảo]: Ngày nào cô cũng đến bày hàng mà chẳng kiếm được khách nào, chúng tôi còn tưởng cô coi tiền tài như cỏ rác cơ đấy.
[Túi Tiền Siêu Cấp Nhân Đôi] hiểu được ý ngầm: Ừm, không ngờ biệt danh cũng tầm thường như vậy nhỉ.
Mấy ông lớn trong nhóm cười ha hả lên, sau đó bắt đầu chỉ cho cô cách kiếm khách, còn chia sẻ một tập tài liệu PPT – [Bách khoa toàn thư về thuật ngữ huyền môn].
Đào Tịch mở ra xem, toàn là những lời mà mấy thầy bói dân gian, thầy phong thủy âm dương hay nói.
Lão Quách lên tiếng: Mấy hôm nữa cô Đào không đến nữa đâu, các người đừng có dạy hư con nít.
Mọi người nói vài câu khách sáo tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó lão Quách nói mưa tạnh rồi, rủ họ đến chỗ cũ ăn xiên nướng, cũng lịch sự hỏi Đào Tịch có muốn đến không.
Đào Tịch không đi, hơn nữa thời gian đã muộn, nên lịch sự từ chối, cất điện thoại, đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi lội nước về khách sạn.
Cô thắp ba nén hương cho ông tổ sư, kể cho ông tổ sư nghe chuyện hôm nay, cuối cùng tổng kết: "Trước kia con luôn phân biệt rất rõ ràng giữa chính thống và dân gian, nhưng bây giờ xem ra, thật ra đều là trăm sông đổ về một biển cả."
Khói hương lượn lờ bay lên, tỏ vẻ đồng ý.
Đào Tịch lại nói: "Đương nhiên, vẫn là phải giữ tâm tính, tâm tính tốt, làm gì cũng là chuyện tốt, ví dụ như con đây, chính là một nhà từ thiện lớn. Tâm không tốt thì làm chuyện gì cũng tổn thọ."
"Phường xã cũng có chăm lo cho bà Nhϊếp, nhưng vết sẹo tâm lý thì ai cũng không lo được, có thể làm cho bà ấy tạm thời quên đi nỗi đau khổ cũng tốt rồi."
Một vài nhận thức cố hữu và định kiến ban đầu của cô bị phá vỡ, Đào Tịch hít một hơi thật sâu: "Thầy Quách, kết bạn đi?"
Chương 23: Tiểu Đường
Lão Quách có chút ngạc nhiên khi Đào Tịch lại muốn giao du với hạng người như họ, dù sao ông ta cũng cảm nhận được Đào Tịch không giống họ, nhưng rất nhanh đã cười sảng khoái nói: "Được, nhưng cô đừng gọi tôi là thầy Quách nữa, cứ gọi lão Quách là được."
Đào Tịch gật đầu: "Nhưng mấy hôm nữa tôi không đến nữa đâu."
Đạo quán sắp mở cửa đón khách hành hương rồi.
"Không sao, hôm nào cô rảnh rỗi vào nhóm tán gẫu cũng được.”
Lão Quách thao tác trên điện thoại.
Đào Tịch nhìn cái đầu trọc bóng lưỡng của ông ta thì không nhịn được hỏi: "Ông tu Phật ạ?"
"Không phải, người đến tuổi trung niên thì bị hói đầu thôi.” Lão Quách tùy tiện phẩy phẩy chiếc áo cà sa trên người: “Cái này chỉ để hù người thôi, mua trên mạng có mười chín đồng chín một cái."
"Vậy ông là..."
"Chúng tôi tự gọi mình là – chuyên gia tư vấn tâm lý."
...
Ừm, chuyên gia tư vấn tâm lý mà không nhớ nổi tên bệnh Alzheimer.
Đào Tịch được mời vào nhóm, tên nhóm là “Hội Bày Hàng Gầm Cầu Vượt Mỗi Ngày Phát Tài”.
Biệt danh "Túi Tiền Siêu Cấp Nhân Đôi" của Đào Tịch, nói thế nào nhỉ, đúng là không phải người một nhà không vào cùng một nhóm, trông có vẻ hòa nhập và thân thiết lạ thường.
Trời mưa, không có việc gì làm, mọi người vốn dĩ đang tán gẫu trong nhóm.
Vừa thấy lão Quách mời người mới vào, ai nấy đều ngừng lảm nhảm, @lão Quách: Ai đây?
[Lão Quách]: @Mọi người, cô em gái đạo sĩ mấy hôm nay đến chỗ chúng ta đã vào nhóm rồi, ra chào đón đi nào!
Mười mấy nhãn dán hình pháo nổ được gửi tới tấp.
Nhãn dán dừng lại, sau khi chào hỏi xong, Đào Tịch nhắn tin: Các vị tiền bối có thể gọi tôi là Đào Tịch.
[Chiêu Tài Tiến Bảo]: Chà, @Túi Tiền Siêu Cấp Nhân Đôi, biệt danh đặt hay đấy.
[Túi Tiền Siêu Cấp Nhân Đôi] hiểu được ý ngầm: Ừm, không ngờ biệt danh cũng tầm thường như vậy nhỉ.
Mấy ông lớn trong nhóm cười ha hả lên, sau đó bắt đầu chỉ cho cô cách kiếm khách, còn chia sẻ một tập tài liệu PPT – [Bách khoa toàn thư về thuật ngữ huyền môn].
Đào Tịch mở ra xem, toàn là những lời mà mấy thầy bói dân gian, thầy phong thủy âm dương hay nói.
Lão Quách lên tiếng: Mấy hôm nữa cô Đào không đến nữa đâu, các người đừng có dạy hư con nít.
Mọi người nói vài câu khách sáo tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó lão Quách nói mưa tạnh rồi, rủ họ đến chỗ cũ ăn xiên nướng, cũng lịch sự hỏi Đào Tịch có muốn đến không.
Đào Tịch không đi, hơn nữa thời gian đã muộn, nên lịch sự từ chối, cất điện thoại, đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi lội nước về khách sạn.
Cô thắp ba nén hương cho ông tổ sư, kể cho ông tổ sư nghe chuyện hôm nay, cuối cùng tổng kết: "Trước kia con luôn phân biệt rất rõ ràng giữa chính thống và dân gian, nhưng bây giờ xem ra, thật ra đều là trăm sông đổ về một biển cả."
Khói hương lượn lờ bay lên, tỏ vẻ đồng ý.
Đào Tịch lại nói: "Đương nhiên, vẫn là phải giữ tâm tính, tâm tính tốt, làm gì cũng là chuyện tốt, ví dụ như con đây, chính là một nhà từ thiện lớn. Tâm không tốt thì làm chuyện gì cũng tổn thọ."
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
