0 chữ
Chương 18
Chương 18: Tôi đón khách đầu tiên dâng hương sau mười năm
Tuy nói cô ghét đàn ông nhà họ Sở, nhưng Sở Ngôn trông có vẻ đàng hoàng hơn cha anh, vậy thì cô cũng sẽ không vơ đũa cả nắm.
Chuyện nào ra chuyện đó, xét việc chứ không xét người, hơn nữa tổ tiên họ hàng phạm lỗi, cũng không thể thật sự bắt tội liên đới đến từng người được.
Đào Tịch rất biết điều.
(Nói thật trong ngoặc: Thích ghét luôn rất linh hoạt.)
Bà Sở bỗng vội vàng nói: "Có một thùng là sữa nhựa đào! Phụ nữ uống mới bổ!"
"Tổ sư nhà tôi không kén ăn đâu, biết đâu ngài ấy lại rất thích uống."
Nhưng nếu mà ngon ấy, thật ra cô sẽ uống trộm.
Thôi được rồi.
Bà Sở tìm việc để làm, mong muốn bù đắp một cách thực tế cho lỗi lầm của mình, như vậy trong lòng bà ta mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Vì thế, bà ta đi quanh cửa điện nhìn ngó: "Ngói trông có vẻ là ngói mới, nhưng có phải dùng ngói men xanh thì trông sẽ óng ánh đẹp hơn không?"
Đào Tịch: "Mới thay không lâu, không đυ.ng vào nữa."
"Ừm, nhưng chỉ có một ngôi điện, trông không đủ bề thế, có muốn xây thêm vài cung điện khác thờ các vị thần tiên khác không? Tôi thấy nhiều miếu chùa, thần tiên nào cũng có."
"Không cần, Tổ sư nhà chúng tôi sợ đám đông, thích yên tĩnh một mình."
"Thôi được... Vách tường có chỗ hơi bong tróc, có thể sửa lại được không?"
Nói rồi, bà Sở nhìn vào trong điện: "Đào tiểu thư, tôi sửa sang lại cho Tổ sư gia một chút nhé?"
Đào Tịch thức ăn nhét đầy hai má, quay đầu lại nhìn lướt qua, toàn là gỗ chống đỡ đã nhiều năm tuổi, hơn nữa trừ bàn thờ thần được cô bài trí tươm tất hơn một chút, những thứ khác, có thể nói là kiểu cách của ba mươi năm trước.
"Vậy cảm ơn bà Sở."
Đào Tịch nghĩ nếu đã sửa mái nhà với đường núi rồi, sửa sang lại bên trong một lượt cũng không sao, đỡ cho sau này thấy không vừa mắt lại phải đóng cửa đạo quán để sửa chữa, liền không từ chối.
Hơn nữa không cần tiêu tiền của mình, kho bạc nhỏ lại tiết kiệm được một khoản kha khá!
"Hay là làm cho Tổ sư gia một pho tượng vàng nhé?"
Bà Sở đứng ngoài điện nhìn pho tượng Tổ sư gia từ xa.
Chuyện này... Đào Tịch cũng khó đoán được ý của Tổ sư gia.
Tượng vàng thì cũng thích lắm.
"Vào trong cùng tôi, bà có thể tự mình hỏi ngài ấy."
Đào Tịch ăn xong cái bánh thứ năm một cách ngon lành, rồi đứng dậy từ cái bàn gỗ nhỏ kế bên.
Đào Tịch dẫn họ vào trong điện, bảo họ đặt lễ vật lên bàn thờ.
Cô cầm bó hương, rút ra ba cây đưa cho bà Sở, rồi đưa bật lửa.
Bà Sở nhận lấy mấy cây hương, khéo léo đốt hương, cắm vào lư hương, trong lòng thầm khấn.
Khói hương kêu lép bép ba giây, ba giây sau yếu đi một chút, nhưng vẫn còn tóe ra tia lửa.
Đào Tịch vẫn luôn nhìn khói hương.
Bà Sở: "Tổ sư gia có đồng ý không?"
Đào Tịch dịch lại: "Tổ sư gia rất vui vì tấm lòng của bà, nhưng tượng vàng thì tốn kém quá, lại sợ bị trộm, mạ vàng 18k là được rồi."
Bà Sở: ?
Chi tiết vậy sao?
"Với lại, bà là người đầu tiên trong mười năm nay đến dâng hương cho ngài ấy, ngài ấy nhớ mặt bà rồi, sau này sẽ phù hộ cho bà."
Bà Sở gạt đi thắc mắc, vui đến mức da đầu cũng thấy thư giãn, lại vái lạy Tổ sư gia thêm mấy lần.
"Vậy tôi lập tức liên hệ người thiết kế, cho sửa sang lại cái đạo quán này từ trong ra ngoài một lượt, sau đó mời người đến mạ... vàng 18k cho tượng Tổ sư gia!"
Bà Sở làm việc rất nhanh chóng, đã bắt đầu gọi điện thoại gọi người.
Sở Ngôn đã đến thì cũng đến thắp hương bày tỏ một chút lòng kính trọng.
Nhưng rõ ràng đây là lần đầu anh dâng hương, Đào Tịch liền cầm tay chỉ bảo.
"Cầm ba cây hương, lấy bật lửa đốt lên."
Sở Ngôn làm theo, đầu hương cháy lên, lúc đang định thổi tắt thì bị Đào Tịch cản lại.
"Phẩy hai cái là được."
Sở Ngôn phẩy hai cái, thấy ngọn lửa tắt, chỉ còn đốm lửa đỏ tươi trên đầu hương.
Đào Tịch: "Anh nhớ kỹ, sau này dù dâng hương cho vị thần tiên nào, cũng không được thổi tắt trực tiếp. Được rồi, trong lòng anh cầu một điều ước đi."
Sở Ngôn nhắm mắt, lặng lẽ cầu nguyện.
Chuyện nào ra chuyện đó, xét việc chứ không xét người, hơn nữa tổ tiên họ hàng phạm lỗi, cũng không thể thật sự bắt tội liên đới đến từng người được.
Đào Tịch rất biết điều.
(Nói thật trong ngoặc: Thích ghét luôn rất linh hoạt.)
Bà Sở bỗng vội vàng nói: "Có một thùng là sữa nhựa đào! Phụ nữ uống mới bổ!"
"Tổ sư nhà tôi không kén ăn đâu, biết đâu ngài ấy lại rất thích uống."
Nhưng nếu mà ngon ấy, thật ra cô sẽ uống trộm.
Thôi được rồi.
Bà Sở tìm việc để làm, mong muốn bù đắp một cách thực tế cho lỗi lầm của mình, như vậy trong lòng bà ta mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Vì thế, bà ta đi quanh cửa điện nhìn ngó: "Ngói trông có vẻ là ngói mới, nhưng có phải dùng ngói men xanh thì trông sẽ óng ánh đẹp hơn không?"
"Ừm, nhưng chỉ có một ngôi điện, trông không đủ bề thế, có muốn xây thêm vài cung điện khác thờ các vị thần tiên khác không? Tôi thấy nhiều miếu chùa, thần tiên nào cũng có."
"Không cần, Tổ sư nhà chúng tôi sợ đám đông, thích yên tĩnh một mình."
"Thôi được... Vách tường có chỗ hơi bong tróc, có thể sửa lại được không?"
Nói rồi, bà Sở nhìn vào trong điện: "Đào tiểu thư, tôi sửa sang lại cho Tổ sư gia một chút nhé?"
Đào Tịch thức ăn nhét đầy hai má, quay đầu lại nhìn lướt qua, toàn là gỗ chống đỡ đã nhiều năm tuổi, hơn nữa trừ bàn thờ thần được cô bài trí tươm tất hơn một chút, những thứ khác, có thể nói là kiểu cách của ba mươi năm trước.
"Vậy cảm ơn bà Sở."
Đào Tịch nghĩ nếu đã sửa mái nhà với đường núi rồi, sửa sang lại bên trong một lượt cũng không sao, đỡ cho sau này thấy không vừa mắt lại phải đóng cửa đạo quán để sửa chữa, liền không từ chối.
"Hay là làm cho Tổ sư gia một pho tượng vàng nhé?"
Bà Sở đứng ngoài điện nhìn pho tượng Tổ sư gia từ xa.
Chuyện này... Đào Tịch cũng khó đoán được ý của Tổ sư gia.
Tượng vàng thì cũng thích lắm.
"Vào trong cùng tôi, bà có thể tự mình hỏi ngài ấy."
Đào Tịch ăn xong cái bánh thứ năm một cách ngon lành, rồi đứng dậy từ cái bàn gỗ nhỏ kế bên.
Đào Tịch dẫn họ vào trong điện, bảo họ đặt lễ vật lên bàn thờ.
Cô cầm bó hương, rút ra ba cây đưa cho bà Sở, rồi đưa bật lửa.
Bà Sở nhận lấy mấy cây hương, khéo léo đốt hương, cắm vào lư hương, trong lòng thầm khấn.
Khói hương kêu lép bép ba giây, ba giây sau yếu đi một chút, nhưng vẫn còn tóe ra tia lửa.
Đào Tịch vẫn luôn nhìn khói hương.
Đào Tịch dịch lại: "Tổ sư gia rất vui vì tấm lòng của bà, nhưng tượng vàng thì tốn kém quá, lại sợ bị trộm, mạ vàng 18k là được rồi."
Bà Sở: ?
Chi tiết vậy sao?
"Với lại, bà là người đầu tiên trong mười năm nay đến dâng hương cho ngài ấy, ngài ấy nhớ mặt bà rồi, sau này sẽ phù hộ cho bà."
Bà Sở gạt đi thắc mắc, vui đến mức da đầu cũng thấy thư giãn, lại vái lạy Tổ sư gia thêm mấy lần.
"Vậy tôi lập tức liên hệ người thiết kế, cho sửa sang lại cái đạo quán này từ trong ra ngoài một lượt, sau đó mời người đến mạ... vàng 18k cho tượng Tổ sư gia!"
Bà Sở làm việc rất nhanh chóng, đã bắt đầu gọi điện thoại gọi người.
Sở Ngôn đã đến thì cũng đến thắp hương bày tỏ một chút lòng kính trọng.
Nhưng rõ ràng đây là lần đầu anh dâng hương, Đào Tịch liền cầm tay chỉ bảo.
"Cầm ba cây hương, lấy bật lửa đốt lên."
Sở Ngôn làm theo, đầu hương cháy lên, lúc đang định thổi tắt thì bị Đào Tịch cản lại.
"Phẩy hai cái là được."
Sở Ngôn phẩy hai cái, thấy ngọn lửa tắt, chỉ còn đốm lửa đỏ tươi trên đầu hương.
Đào Tịch: "Anh nhớ kỹ, sau này dù dâng hương cho vị thần tiên nào, cũng không được thổi tắt trực tiếp. Được rồi, trong lòng anh cầu một điều ước đi."
Sở Ngôn nhắm mắt, lặng lẽ cầu nguyện.
4
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
