TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Tôi được phong làm đầu bếp hoàng gia

Đào Tịch bị sặc đến ho sù sụ, nhảy ra khỏi bếp, xua xua khói.

"Thầy Đào?"

Giọng một người phụ nữ quen thuộc vang lên.

Đào Tịch nghiêng đầu nhìn, thấy có hai người đang leo núi đi lên.

Là mẹ con bà Sở, Sở Ngôn.

Vào lần đầu bà Sở đến đây, lúc xuống núi còn chê bai đủ điều.

Bây giờ đội thợ đang đào xới con đường núi càng nát hơn, vậy mà bà ta lại mặc nguyên bộ đồ thể thao, đi giày leo núi, cùng con trai xách theo túi lớn túi nhỏ hương nến, hoa quả và các lễ vật khác leo lên.

Bà Sở thấy rõ Đào Tịch mặt mũi lem luốc vì tro than củi lửa, ngập ngừng hỏi: "Thầy Đào, cô đây là... định nấu cơm?"

Đào Tịch thản nhiên gật đầu.

Bà Sở chợt nhớ tới lần đầu gặp mặt, cô đang phơi gia vị và khắc số...

Lần này lên núi Long Nha là do con trai bà ta gợi ý.

Nhưng bà Sở có chút khó xử.

Bà ta đến là để xin lỗi, nhưng lại không thể ép Đào Tịch phải tha thứ.

Ấn tượng của bà ta trong mắt Đào Tịch chắc hẳn vẫn còn cực kỳ tệ.

Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Đào Tịch...

Suy cho cùng vẫn là một cô gái nhỏ mới hai mươi mấy tuổi.

Bà Sở bỗng dưng không còn những vướng bận đó nữa, nhét quà vào tay con trai, xắn tay áo lên: "Muốn ăn gì? Để tôi."

"Bà biết làm sao?"

Đào Tịch hỏi.

Bà Sở cũng không có gì không vui, dù sao thì trong mắt người khác, mấy phu nhân nhà giàu đều là ngày ngày đi làm đẹp, chơi bài, mua sắm, chỉ cần hưởng thụ là được, mặc định rằng các bà chưa bao giờ đυ.ng đến củi gạo dầu muối, mười ngón tay không dính nước rửa chén.

"Cô Đào, có đôi khi nấu ăn cũng là cách giải khuây của mấy bà nhà giàu chúng tôi."

Bà Sở bình thản giải thích, nhưng Đào Tịch hiểu được ý tự giễu trong đó.

Khi bị trói buộc ở trên cao, đầy rẫy những ràng buộc, thì những việc bình thường cũng là thứ để các bà gϊếŧ thời gian, là liều thuốc tốt để làm tê liệt suy nghĩ.

"Muốn ăn gì?"

"Bánh trứng hành lá, muốn thật xốp thật giòn."

Đào Tịch không khách sáo.

Nhìn bà Sở đi vào bếp, tám phút sau, mười cái bánh trứng bột mì hành lá thơm phức được mang ra.

Đào Tịch cắn một miếng, thiếu chút nữa là khóc luôn.

Siêu xốp, siêu giòn, siêu thơm.

Hai tháng nay – chưa nói đến việc có phải ở trong đạo quán hay không – tóm lại là trừ bữa cơm mừng đám cưới ở nhà họ Sở ra, cô chưa được ăn món nào ra hồn.

Rất tốt, bà Sở! Tôi tuyên bố không ghét bà nữa! Hôm nay tôi phong bà làm đầu bếp hoàng gia!

Nhưng phải nói xa nói gần thế nào, mới có thể làm cho vị đầu bếp hoàng gia này thường xuyên đến đạo quán nấu thêm vài món nữa đây?

Bà Sở không để ý đến vẻ mặt nhỏ bé thay đổi xoành xoạch của Đào Tịch, bởi vì bà ta vẫn không tránh khỏi nhớ lại những lời lẽ ngạo mạn coi thường núi Long Nha của mình lúc trước, nên rơi vào xấu hổ, không ngừng tìm cách chữa cháy: "Leo lên đây có cảm giác thật khác hẳn, không khí trên núi thật trong lành, quả nhiên là mảnh đất phong thủy tốt lành, ngôi điện này nhìn cũng thấy không tầm thường, lúc nãy chúng tôi đi lên thấy có người sửa đường núi, chắc là sau khi sửa xong, nhất định sẽ thu hút thêm nhiều khách hành hương đến thắp hương..."

Đào Tịch có vẻ mặt bình thản gật đầu: "Đúng vậy, bà cũng có thể thường xuyên tới."

Bà nhất định phải đến nhiều vào! Tốt nhất là đến đúng bữa cơm!

Một bên, Sở Ngôn hoàn toàn không hiểu được những tính toán riêng của hai người phụ nữ trong không khí này, nói: "Mẹ tôi muốn nói lời cảm ơn cô, tôi cũng đến để cảm ơn cô, Đào Tịch."

Tuy rằng đã trả tiền công, nhưng tấm lòng lại là chuyện khác.

Đích thân đến nói lời cảm ơn càng thể hiện được sự chân thành và lễ độ.

Sở Ngôn cười, trông sắc mặt tươi tỉnh hơn nhiều, đôi mắt hoa đào sâu thẳm tự nhiên ánh lên vẻ quyến rũ đa tình.

Nhưng ấn tượng sâu đậm của Đào Tịch về anh là: Con gà trống choai màu đỏ rực.

Còn Sở Ngôn nhìn Đào Tịch, lại có một cảm giác là tuy chưa nói được mấy câu, nhưng không hiểu sao đã có một tình bạn sâu sắc lạ kỳ.

Anh hơi đưa những món quà trong tay xuống: "Tất cả đều cho cô, để ở đâu đây?"

"Cứ đặt ở điện chính cúng Tổ sư gia kia đi."

Đào Tịch vừa gặm bánh vừa thờ ơ nói.

4

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.