0 chữ
Chương 19
Chương 19: Tôi giữ đầu bếp hoàng gia bằng dạ dày của mình
Đào Tịch phát hiện lông mi anh rất dài, lại còn rậm, thảo nào đôi mắt trông long lanh ngấn nước, giống như con gà cảnh to xác có tính tình rất hiền lành mà cô quen khi tham gia chương trình giải trí.
Sở Ngôn mở mắt ra, nhìn về phía cô.
Vẻ mặt Đào Tịch không đổi, nói: "Dùng tay trái, cắm một cây vào giữa lư hương."
Sở Ngôn thành kính làm theo, cắm một cây hương vào lư.
"Lại cắm một cây bên trái cây hương đầu tiên, cây cuối cùng cắm bên phải. Được rồi."
Đào Tịch nhìn khói hương.
Vài giây sau, cô nhíu mày: "Anh ước gì thế."
"Chúc ngài ấy mạnh khỏe an lành."
Thấy vẻ mặt của Đào Tịch, Sở Ngôn mới có chút bối rối: "Không được ước như vậy sao? Tôi không biết, tôi không có mong muốn gì."
"Không phải, không sao. Ngài ấy trả lời anh: Muốn chết."
Sở Ngôn: "..."
Bà Sở nói chuyện điện thoại xong quay lại, cười gượng: "Ha ha, Tổ sư gia cũng là người hiện đại lắm."
Cái này thì Đào Tịch không cần xem hương, đáp: "Đúng rồi."
Trở ra phía ngoài điện một lần nữa thì mặt trời đã lên cao.
Bà Sở muốn rửa tay, nhìn thấy giữa sân có đặt một cái chum nước lớn thì đi tới.
Vừa nhấc cái nắp gỗ lên thì đã bị thứ gì đó phun ra một tia nước, phụt một tiếng, tia nước bắn thẳng vào mặt mình.
Bà Sở sợ đến mức mặt mày tái mét la hét inh ỏi, Đào Tịch vội vàng đậy nắp gỗ lại.
Sở Ngôn xem xét mẹ có bị thương không, nhìn kỹ thì chỉ có lớp trang điểm bị trôi.
Bà Sở hoảng hồn thất thần: "Vừa rồi là cái gì thế?"
"Đồ của nhà họ Sở các người. Tôi để cô ta ngâm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi mới làm lễ cho siêu thoát. Cho nên trong thời gian này nếu có đến đạo quán nữa thì cũng đừng lại gần cái chum nước này, cô ta ghét tất cả mọi người nhà họ Sở như nhau."
Bà Sở ôm ngực, gật gật đầu.
Nhưng Đào Tịch bỗng nhiên chủ động hỏi bà ta: "Bà có hay dễ bị giật mình hoảng sợ không?"
"Có, đúng vậy."
Đào Tịch cũng mong muốn đầu bếp hoàng gia của mình sống lâu một chút nên kể tên bảy vị thuốc bắc: "Nấu lên uống thay nước, là trà giúp ổn định tinh thần, cứ uống trước đi, nếu uống mà vẫn không thấy đỡ thì lại tìm tôi hoặc người khác trong giới huyền học."
Bà Sở lập tức bày tỏ sự tin tưởng tuyệt đối: "Đào tiểu thư! Tôi chỉ tin cô với Tổ sư gia nhà tôi thôi!"
Thật ra Đào Tịch có chút nhớ bà Sở lúc ban đầu, như vậy cô mới không ngại ngần mà lừa gạt!
Bây giờ thì sao mà cô còn mặt dày được nữa!
"Nếu chỉ tin tôi... Vậy bà có thể nấu cho tôi bữa trưa trước khi xuống núi được không?"
Cô không nhịn được mà đưa ra yêu cầu.
Lừa gạt thì còn ngại, chứ nhờ người nấu cơm thì chẳng thấy ngại chút nào.
Sở Ngôn: "..."
Bà Sở được Đào tiểu thư tín nhiệm thì vô cùng vui vẻ từ tận đáy lòng: "Được!"
Đàm Ngọc Đường nấu cho Đào Tịch năm món một canh, rồi mới cùng con trai Sở Ngôn chào tạm biệt, xuống núi.
Đào Tịch nhìn theo bóng họ khuất dần, liền chạy vội tới bàn ăn nhỏ, gắp mỗi món một đũa đặt vào thìa, chất cho thật cao, rồi cho vào miệng trong một miếng.
Sau đó rơi nước mắt.
Đầu bếp hoàng gia của tôi nấu cơm ngon quá đi hu hu hu hu hu hu hu.
Đào Tịch ăn no nê một cách không nỡ, rồi lại cất thức ăn còn thừa cất vào bát nhỏ, giữ ấm, như vậy bữa tối cũng được giải quyết xong.
.
Đàm Ngọc Đường cùng nhóm bạn thân là các phu nhân, một tuần có năm ngày, sẽ hẹn nhau đi bộ hai tiếng ở khu thắng cảnh hồ Mười Dặm lúc 6 giờ sáng.
Nhưng từ giờ trở đi, chỗ đi bộ của bà đổi thành núi Long Nha.
5 giờ lái xe đến, sau đó leo.
Bà còn rủ mấy bà bạn thân đó cùng leo, nhưng các bà ấy e ngại nói: "Chỗ đó chưa được khai phá, liệu có nguy hiểm lắm không?"
Đàm Ngọc Đường giải thích một chút, nhưng các bà ấy vẫn không có hứng thú cho nên bà liền không ép, chỉ tự mình kiên trì.
Leo một tiếng rưỡi, sau đó vào đạo quán nấu cho Đào Tịch đồ ăn cả ngày.
Nếu hôm trước phát hiện không đủ nguyên liệu nấu ăn thì còn mua thêm đồ ăn bổ sung.
Làm Đào Tịch cảm động đến mức cứ gọi bà một tiếng "Ngọc Đường", hai tiếng "Ngọc Đường".
Sở Ngôn mở mắt ra, nhìn về phía cô.
Vẻ mặt Đào Tịch không đổi, nói: "Dùng tay trái, cắm một cây vào giữa lư hương."
Sở Ngôn thành kính làm theo, cắm một cây hương vào lư.
"Lại cắm một cây bên trái cây hương đầu tiên, cây cuối cùng cắm bên phải. Được rồi."
Đào Tịch nhìn khói hương.
Vài giây sau, cô nhíu mày: "Anh ước gì thế."
"Chúc ngài ấy mạnh khỏe an lành."
Thấy vẻ mặt của Đào Tịch, Sở Ngôn mới có chút bối rối: "Không được ước như vậy sao? Tôi không biết, tôi không có mong muốn gì."
"Không phải, không sao. Ngài ấy trả lời anh: Muốn chết."
Sở Ngôn: "..."
Bà Sở nói chuyện điện thoại xong quay lại, cười gượng: "Ha ha, Tổ sư gia cũng là người hiện đại lắm."
Trở ra phía ngoài điện một lần nữa thì mặt trời đã lên cao.
Bà Sở muốn rửa tay, nhìn thấy giữa sân có đặt một cái chum nước lớn thì đi tới.
Vừa nhấc cái nắp gỗ lên thì đã bị thứ gì đó phun ra một tia nước, phụt một tiếng, tia nước bắn thẳng vào mặt mình.
Bà Sở sợ đến mức mặt mày tái mét la hét inh ỏi, Đào Tịch vội vàng đậy nắp gỗ lại.
Sở Ngôn xem xét mẹ có bị thương không, nhìn kỹ thì chỉ có lớp trang điểm bị trôi.
Bà Sở hoảng hồn thất thần: "Vừa rồi là cái gì thế?"
"Đồ của nhà họ Sở các người. Tôi để cô ta ngâm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi mới làm lễ cho siêu thoát. Cho nên trong thời gian này nếu có đến đạo quán nữa thì cũng đừng lại gần cái chum nước này, cô ta ghét tất cả mọi người nhà họ Sở như nhau."
Nhưng Đào Tịch bỗng nhiên chủ động hỏi bà ta: "Bà có hay dễ bị giật mình hoảng sợ không?"
"Có, đúng vậy."
Đào Tịch cũng mong muốn đầu bếp hoàng gia của mình sống lâu một chút nên kể tên bảy vị thuốc bắc: "Nấu lên uống thay nước, là trà giúp ổn định tinh thần, cứ uống trước đi, nếu uống mà vẫn không thấy đỡ thì lại tìm tôi hoặc người khác trong giới huyền học."
Bà Sở lập tức bày tỏ sự tin tưởng tuyệt đối: "Đào tiểu thư! Tôi chỉ tin cô với Tổ sư gia nhà tôi thôi!"
Thật ra Đào Tịch có chút nhớ bà Sở lúc ban đầu, như vậy cô mới không ngại ngần mà lừa gạt!
Bây giờ thì sao mà cô còn mặt dày được nữa!
"Nếu chỉ tin tôi... Vậy bà có thể nấu cho tôi bữa trưa trước khi xuống núi được không?"
Cô không nhịn được mà đưa ra yêu cầu.
Sở Ngôn: "..."
Bà Sở được Đào tiểu thư tín nhiệm thì vô cùng vui vẻ từ tận đáy lòng: "Được!"
Đàm Ngọc Đường nấu cho Đào Tịch năm món một canh, rồi mới cùng con trai Sở Ngôn chào tạm biệt, xuống núi.
Đào Tịch nhìn theo bóng họ khuất dần, liền chạy vội tới bàn ăn nhỏ, gắp mỗi món một đũa đặt vào thìa, chất cho thật cao, rồi cho vào miệng trong một miếng.
Sau đó rơi nước mắt.
Đầu bếp hoàng gia của tôi nấu cơm ngon quá đi hu hu hu hu hu hu hu.
Đào Tịch ăn no nê một cách không nỡ, rồi lại cất thức ăn còn thừa cất vào bát nhỏ, giữ ấm, như vậy bữa tối cũng được giải quyết xong.
.
Đàm Ngọc Đường cùng nhóm bạn thân là các phu nhân, một tuần có năm ngày, sẽ hẹn nhau đi bộ hai tiếng ở khu thắng cảnh hồ Mười Dặm lúc 6 giờ sáng.
Nhưng từ giờ trở đi, chỗ đi bộ của bà đổi thành núi Long Nha.
5 giờ lái xe đến, sau đó leo.
Bà còn rủ mấy bà bạn thân đó cùng leo, nhưng các bà ấy e ngại nói: "Chỗ đó chưa được khai phá, liệu có nguy hiểm lắm không?"
Đàm Ngọc Đường giải thích một chút, nhưng các bà ấy vẫn không có hứng thú cho nên bà liền không ép, chỉ tự mình kiên trì.
Leo một tiếng rưỡi, sau đó vào đạo quán nấu cho Đào Tịch đồ ăn cả ngày.
Nếu hôm trước phát hiện không đủ nguyên liệu nấu ăn thì còn mua thêm đồ ăn bổ sung.
Làm Đào Tịch cảm động đến mức cứ gọi bà một tiếng "Ngọc Đường", hai tiếng "Ngọc Đường".
4
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
