0 chữ
Chương 2
Chương 2
Gió thoảng qua khóm trúc thưa, bóng trăng rọi qua tán lá in lấp loáng bên khung cửa.
Đợi mãi vẫn không nghe hồi đáp, hàng mi dài của Chiêu Chiêu khẽ run như cánh bướm.
Cho đến khi một đầu ngón tay mát lạnh áp lên má nàng nóng bừng, Chiêu Chiêu ngơ ngác mở mắt ra, chỉ thấy trong mắt thiếu niên thanh nhã như ngọc ấy tràn đầy ôn nhu dịu dàng, tựa như gió xuân tháng ba lướt qua ngàn đóa hoa sơn dã.
Hắn khẽ đáp: “Được.”
Bá phụ bá mẫu nhà họ Tạ thay Chiêu Chiêu chuẩn bị hôn lễ linh đình.
Người trong vùng Vân Mộng Trạch nhiều kẻ chê cười Tạ Lan Thù, cười hắn là thân nam nhi mà lại chịu gả vào nhà người ta ở rể, đời này e chẳng ngẩng đầu nổi.
Cũng có kẻ rỉ tai Chiêu Chiêu, bảo hắn lai lịch không rõ ràng, phải cẩn thận kẻo hắn nhắm vào gia sản nhà họ Tạ.
Gia sản Tạ gia cũng chỉ vài trăm mẫu ruộng, trong cái vùng nhỏ như Vân Mộng Trạch thì gọi là có chút địa vị. Với tài trí như Tạ Lan Thù, nếu thi khoa cử ắt có thể bước lên mây xanh, Chiêu Chiêu vốn chẳng sợ hắn ham tài sản.
Thật ra, nàng lại mong hắn có ham muốn gì đó.
Năm nàng năm tuổi, từng cứu một con hạc trắng bị thương. Người vùng Vân Mộng đều coi hạc trắng là linh vật, chẳng thuộc chốn nhân gian.
Nhưng Chiêu Chiêu rất yêu thích, phụ thân nàng bèn lấy xích sắt dài trói con hạc trong viện nàng.
Hạc trắng dần lành lặn, cơm áo chẳng thiếu, nhưng ngày ngày lại trông ra xa, sầu não không vui.
Chiêu Chiêu không nỡ, rốt cuộc vẫn thả nó đi.
Nhiều khi, Chiêu Chiêu cảm thấy phu quân nàng cũng giống như con hạc trắng ấy – không thuộc chốn trần gian, thân ở nhân gian mà lòng hướng về chốn thần tiên.
Cảm giác bất an mơ hồ ấy, đến nửa tháng trước cuối cùng đã thành sự thật.
Một đêm xuân nửa tháng trước, Tạ Lan Thù bỏ đi không lời từ biệt, bặt vô âm tín.
Hắn không mang theo bất cứ thứ gì mà nhà họ Tạ đã cho, chỉ để lại một tờ giấy: “Hai năm trần duyên nơi nhân thế, duyên đến thì tụ, duyên tận thì tan, nay ta đã ký giấy hòa ly, mong nàng sau khi đoạn duyên, chớ mang vướng bận, nguyện nàng ngàn thu vạn thọ.”
Chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, Chiêu Chiêu liền bắt đầu mơ thấy cùng một giấc mộng.
Mộng trung sương mù mênh mang phủ kín ba mươi ba tầng cung điện, đệ tử tiên môn mặc đạo bào trắng đen cưỡi kiếm xuyên trời.
Đó chính là tiên cảnh Côn Ngô cách biệt với hồng trần.
Mà tại cung Ly Hận Thiên tầng ba mươi ba cao nhất, có một người chưởng quản sinh tử tu giới – Đạo chủ Vô Tình.
Hắn có dung mạo giống hệt phu quân nàng.
Tất cả đệ tử trưởng lão đều kính cẩn xưng hắn là…
Đạo quân Thiên Xu.
Đợi mãi vẫn không nghe hồi đáp, hàng mi dài của Chiêu Chiêu khẽ run như cánh bướm.
Cho đến khi một đầu ngón tay mát lạnh áp lên má nàng nóng bừng, Chiêu Chiêu ngơ ngác mở mắt ra, chỉ thấy trong mắt thiếu niên thanh nhã như ngọc ấy tràn đầy ôn nhu dịu dàng, tựa như gió xuân tháng ba lướt qua ngàn đóa hoa sơn dã.
Hắn khẽ đáp: “Được.”
Bá phụ bá mẫu nhà họ Tạ thay Chiêu Chiêu chuẩn bị hôn lễ linh đình.
Người trong vùng Vân Mộng Trạch nhiều kẻ chê cười Tạ Lan Thù, cười hắn là thân nam nhi mà lại chịu gả vào nhà người ta ở rể, đời này e chẳng ngẩng đầu nổi.
Cũng có kẻ rỉ tai Chiêu Chiêu, bảo hắn lai lịch không rõ ràng, phải cẩn thận kẻo hắn nhắm vào gia sản nhà họ Tạ.
Gia sản Tạ gia cũng chỉ vài trăm mẫu ruộng, trong cái vùng nhỏ như Vân Mộng Trạch thì gọi là có chút địa vị. Với tài trí như Tạ Lan Thù, nếu thi khoa cử ắt có thể bước lên mây xanh, Chiêu Chiêu vốn chẳng sợ hắn ham tài sản.
Năm nàng năm tuổi, từng cứu một con hạc trắng bị thương. Người vùng Vân Mộng đều coi hạc trắng là linh vật, chẳng thuộc chốn nhân gian.
Nhưng Chiêu Chiêu rất yêu thích, phụ thân nàng bèn lấy xích sắt dài trói con hạc trong viện nàng.
Hạc trắng dần lành lặn, cơm áo chẳng thiếu, nhưng ngày ngày lại trông ra xa, sầu não không vui.
Chiêu Chiêu không nỡ, rốt cuộc vẫn thả nó đi.
Nhiều khi, Chiêu Chiêu cảm thấy phu quân nàng cũng giống như con hạc trắng ấy – không thuộc chốn trần gian, thân ở nhân gian mà lòng hướng về chốn thần tiên.
Cảm giác bất an mơ hồ ấy, đến nửa tháng trước cuối cùng đã thành sự thật.
Một đêm xuân nửa tháng trước, Tạ Lan Thù bỏ đi không lời từ biệt, bặt vô âm tín.
Hắn không mang theo bất cứ thứ gì mà nhà họ Tạ đã cho, chỉ để lại một tờ giấy: “Hai năm trần duyên nơi nhân thế, duyên đến thì tụ, duyên tận thì tan, nay ta đã ký giấy hòa ly, mong nàng sau khi đoạn duyên, chớ mang vướng bận, nguyện nàng ngàn thu vạn thọ.”
Mộng trung sương mù mênh mang phủ kín ba mươi ba tầng cung điện, đệ tử tiên môn mặc đạo bào trắng đen cưỡi kiếm xuyên trời.
Đó chính là tiên cảnh Côn Ngô cách biệt với hồng trần.
Mà tại cung Ly Hận Thiên tầng ba mươi ba cao nhất, có một người chưởng quản sinh tử tu giới – Đạo chủ Vô Tình.
Hắn có dung mạo giống hệt phu quân nàng.
Tất cả đệ tử trưởng lão đều kính cẩn xưng hắn là…
Đạo quân Thiên Xu.
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
