TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Chiêu Chiêu lại nằm mơ thấy Tạ Lan Thù.

Thật ra Chiêu Chiêu không phải người thường hay nằm mơ. Khi còn nhỏ, thuở phụ mẫu mới vừa qua đời, nàng quả có vài phen đêm ngủ không yên giấc, thường khóc tỉnh giữa đêm tìm cha mẹ. Nhưng thời gian trôi qua, mọi nỗi đau rồi cũng nhạt, nàng cũng dần không còn mê sảng mỗi đêm nữa.

Hai năm sau khi thành thân, giấc ngủ của Chiêu Chiêu lại càng an ổn.

Tạ Lan Thù sẽ vì nàng mà đêm hè oi bức cầm quạt phe phẩy, cũng sẽ ngồi bên giường bắt muỗi khi nàng bị chích mà tỉnh giấc; đến mùa đông giá rét, hắn lại ôm lấy đôi chân lạnh buốt của nàng vào lòng mình, như lò sưởi mà ủ ấm.

Hắn là phu quân mà nàng năm mười lăm tuổi nhặt về từ giữa trời tuyết trắng.

Không nguồn gốc, không ký ức, đến cả họ tên cũng là nàng tự tay đặt cho hắn.

Chiêu Chiêu mang người mất trí kia về nhà, mời đại phu chữa thương, may y phục mới cho hắn, còn đích thân dạy hắn đọc sách viết chữ.

Tạ Lan Thù học đâu nhớ đó, thông minh tuyệt đỉnh, học gì cũng một lần liền hiểu, ngay cả cày ruộng cũng khỏe hơn người.

Mỗi lần Tạ Lan Thù ra ngoài lo việc thay nàng, tiểu đồng đi cùng đều về mách lại với nàng.

Khi thì cô nương họ Trương cố ý trẹo chân lúc hắn đi ngang, lúc thì tiểu thư họ Lý mời hắn cùng uống trà.

Chiêu Chiêu cũng chẳng ít lần ngẩn người nhìn hắn, trong lòng ngẫm nghĩ sao lại có người vừa đẹp vừa hút mắt như thế, cứ như ong gặp mật.

Nàng chờ mãi, rốt cuộc cũng chờ đến ngày cập kê mười sáu. Hôm ấy, Chiêu Chiêu đặc biệt mặc một bộ váy áo mới, ngồi nửa canh giờ kẻ mày, thế mà đứng ngoài viện của Tạ Lan Thù lại chẳng dám bước vào.

Nàng đi qua đi lại dưới cửa sổ, đến khi cánh cửa gỗ “kẽo kẹt” một tiếng bật mở, thiếu niên tóc xõa áo khoác, tay cầm cây đèn l*иg chao nghiêng, gương mặt như ngọc hiện dưới ánh lửa lập lòe.

Hắn cười, hỏi: “Khuya rồi còn chưa ngủ, là có tâm sự gì sao?”

Thiếu nữ gục đầu vào bậu cửa, ngón tay nhỏ nhắn gảy nhẹ thớ gỗ sần, thỉnh thoảng vụt ngẩng đầu nhìn trộm hắn một cái.

“Ta là con gái độc nhất của nhị phòng họ Tạ, nhà cũng có chút điền sản, bá phụ bá mẫu bên đại phòng đối xử rất tốt, không thể để ta gả bừa gả bãi… chuyện ấy, chàng cũng biết chứ?”

Ánh trăng lấp lánh soi vào đôi mắt đẹp như thu thủy của thiếu niên, hắn tựa hồ đã đoán được điều nàng sắp nói.

“Ta biết.” Thanh âm của hắn nhẹ như gió xuân, ấm áp mà dịu dàng.

“Vậy chàng…”

Chiêu Chiêu chỉ cảm thấy vành tai mình ngày càng nóng, tim đập mỗi lúc một nhanh, như muốn lấn át cả tiếng nói của chính nàng.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn lấy hết can đảm, nhẹ giọng thốt ra: “Chàng có nguyện ý gia nhập vào phủ ta, cùng ta sống trọn một đời hay không?”

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.