0 chữ
Chương 13
Chương 13
— Chiêu Chiêu.
Thanh âm trầm ổn như sương khói bay ra từ lư hương.
Giữa buổi chiều mơ màng, Chiêu Chiêu thích nhất là chui vào tay áo rộng của Tạ Lan Thù, ngủ thϊếp đi trong hương bạch chỉ hòa với mùi trầm hương nơi hắn.
— Nhìn xem, ta đã biết viết tên nàng rồi.
Giấy tuyên chất thành từng xấp trắng như tuyết trên án thư, mỗi tờ đều là ba chữ “Tạ Đàn Chiêu”, từng nét rõ ràng trên giấy, chầm chậm lan sâu vào lòng nàng.
Mặt nàng đỏ bừng như sắp bốc khói, nhỏ giọng hỏi hắn vì sao phải viết nhiều đến thế.
Thiếu niên rũ mắt, chấm mực cầm bút, từng nét từng nét bay múa, viết hết lần này đến lần khác, như muốn khắc sâu vào xương tủy.
— Muốn nhớ thật kỹ.
— Như vậy… chắc sẽ không quên nữa.
Tách.
Tiếng va chạm giòn tan, như quân cờ rơi xuống bàn cờ.
“Tạ cô nương, đã đến lúc tỉnh lại rồi.”
Giọng nói trong trẻo như ngọc va chạm, vang lên bên tai khiến linh đài bừng tỉnh, cuốn trôi tất cả hồi ức vướng vít trong tâm trí.
Chiêu Chiêu mở mắt, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà hồi lâu mới chậm rãi nhớ ra đêm nay là đêm nào.
Hương bạch chỉ hòa quyện với trầm hương quen thuộc xộc vào mũi, mắt nàng đỏ hoe gần như ngay lập tức, nàng ôm chăn ngồi dậy, hướng mắt về phía bóng người ngoài cánh cửa giấy kia —
“Lan Thù…”
Lời kế tiếp bỗng nghẹn nơi cổ họng.
Bên vách núi cheo leo, thiếu niên áo trắng tóc bạc như sương một mình ngồi bên bàn cờ, tay đeo hở ngón thò ra khỏi ống tay áo rộng, cầm lấy quân cờ trắng mãi chưa rơi xuống.
Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn bàn cờ, nửa phần cũng không ban cho thiếu nữ vừa dùng tính mệnh đánh cược.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quân cờ cũng hạ xuống. Khi ấy, thiếu niên mới chậm rãi ngẩng đầu.
“Phàm nhân mệnh như ngọn nến giữa gió, chỉ cần sơ ý một chút liền sẽ bị dập tắt. Tạ cô nương, chớ nên đem sinh mệnh ra mạo hiểm.”
Ánh mắt như gương lặng, phản chiếu núi non sông biển, tuy lặng yên vô động, lại toát lên một cỗ siêu thoát thanh tịnh như thần minh. Khi bị hắn nhìn đến, tựa như Phật Bà từ bi cúi mắt nhìn trần thế, khiến người lạc vào chốn thiên cung, phàm tâm đều tan biến.
Nhưng hắn càng ôn hòa dịu giọng, lại càng hiện rõ sự vô tình lạnh lẽo chẳng thuộc về nhân thế.
Chiêu Chiêu ngẩn ngơ hỏi: “Ngươi… ngươi không còn nhớ ta nữa sao?”
Một câu ấy, như hòn đá ném vào hồ tĩnh, Chiêu Chiêu thấy ánh mắt hắn thoáng lay động, chân mày hơi giãn ra, khóe môi hiện một nụ cười rất nhạt.
Thanh âm trầm ổn như sương khói bay ra từ lư hương.
Giữa buổi chiều mơ màng, Chiêu Chiêu thích nhất là chui vào tay áo rộng của Tạ Lan Thù, ngủ thϊếp đi trong hương bạch chỉ hòa với mùi trầm hương nơi hắn.
— Nhìn xem, ta đã biết viết tên nàng rồi.
Giấy tuyên chất thành từng xấp trắng như tuyết trên án thư, mỗi tờ đều là ba chữ “Tạ Đàn Chiêu”, từng nét rõ ràng trên giấy, chầm chậm lan sâu vào lòng nàng.
Mặt nàng đỏ bừng như sắp bốc khói, nhỏ giọng hỏi hắn vì sao phải viết nhiều đến thế.
Thiếu niên rũ mắt, chấm mực cầm bút, từng nét từng nét bay múa, viết hết lần này đến lần khác, như muốn khắc sâu vào xương tủy.
— Muốn nhớ thật kỹ.
— Như vậy… chắc sẽ không quên nữa.
Tách.
Tiếng va chạm giòn tan, như quân cờ rơi xuống bàn cờ.
“Tạ cô nương, đã đến lúc tỉnh lại rồi.”
Chiêu Chiêu mở mắt, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà hồi lâu mới chậm rãi nhớ ra đêm nay là đêm nào.
Hương bạch chỉ hòa quyện với trầm hương quen thuộc xộc vào mũi, mắt nàng đỏ hoe gần như ngay lập tức, nàng ôm chăn ngồi dậy, hướng mắt về phía bóng người ngoài cánh cửa giấy kia —
“Lan Thù…”
Lời kế tiếp bỗng nghẹn nơi cổ họng.
Bên vách núi cheo leo, thiếu niên áo trắng tóc bạc như sương một mình ngồi bên bàn cờ, tay đeo hở ngón thò ra khỏi ống tay áo rộng, cầm lấy quân cờ trắng mãi chưa rơi xuống.
Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn bàn cờ, nửa phần cũng không ban cho thiếu nữ vừa dùng tính mệnh đánh cược.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quân cờ cũng hạ xuống. Khi ấy, thiếu niên mới chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh mắt như gương lặng, phản chiếu núi non sông biển, tuy lặng yên vô động, lại toát lên một cỗ siêu thoát thanh tịnh như thần minh. Khi bị hắn nhìn đến, tựa như Phật Bà từ bi cúi mắt nhìn trần thế, khiến người lạc vào chốn thiên cung, phàm tâm đều tan biến.
Nhưng hắn càng ôn hòa dịu giọng, lại càng hiện rõ sự vô tình lạnh lẽo chẳng thuộc về nhân thế.
Chiêu Chiêu ngẩn ngơ hỏi: “Ngươi… ngươi không còn nhớ ta nữa sao?”
Một câu ấy, như hòn đá ném vào hồ tĩnh, Chiêu Chiêu thấy ánh mắt hắn thoáng lay động, chân mày hơi giãn ra, khóe môi hiện một nụ cười rất nhạt.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
