TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Trong bốn trăm bốn loại bệnh, tương tư là khổ nhất.

Mà người đã mang theo nỗi tương tư vô hạn của nàng, kẻ đang ngồi nơi đỉnh cao mà phàm nhân khó lòng với tới kia —

“Tạ Lan Thù… ngươi có phải… vẫn luôn dõi theo ta hay không?”

Dẫu cho Chiêu Chiêu có muốn tự lừa dối bản thân đến đâu, có muốn thuyết phục lòng mình rằng hắn chỉ là bất đắc dĩ, nhưng —

Chư vị trưởng lão đều không đuổi theo, đám đệ tử vây quanh dưới bậc thang cũng chẳng ai bước lên ngăn cản.

Đến nước này, kỳ thực trong lòng nàng đã rõ hơn bất kỳ ai khác.

— Là hắn không muốn gặp lại nàng, đang chờ nàng tự biết khó mà lui.

Đau đớn buốt giá lan khắp khớp xương, Chiêu Chiêu loạng choạng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về tiên khuyết mái vàng nơi sâu trong tầng mây u tịch.

Từng cơn sóng cuộn trào trong ngực, so với yêu hay hận, có lẽ gọi là — không cam lòng, mới là chính xác nhất.

Nàng, không cam tâm.

Cung điện chốn mây mù ẩn khuất, cao vυ"t như núi, lặng lẽ nhìn xuống muôn dân.

Một phàm nhân, lấy gì để uy hϊếp một vị Đạo quân cao cao tại thượng?

Chiêu Chiêu nghĩ, vũ khí duy nhất còn lại trong tay nàng — chính là sinh mạng.

“Nếu như sắp chết rồi… ngươi có đến gặp ta một lần không?”

Thiếu nữ mười tám tuổi vẫn còn quá ngây thơ, chẳng ai từng nói với nàng rằng, đem sinh tử của mình giao vào tay kẻ khác, là chuyện ngu xuẩn đến nhường nào.

Chiêu Chiêu ngoảnh lại nhìn bậc thang phía sau, sâu như vực thẳm.

“Tạ Lan Thù… nếu rơi xuống từ đây, ngươi không cứu ta… ta sẽ chết.”

Giọng nói nghẹn ngào, nhẹ như sương, đuôi âm còn run rẩy.

Không ai đáp lời, chỉ có gió núi lạnh lẽo vọng lại.

Nàng không chừa cho bản thân một con đường lùi nào.

Tựa như một kẻ đánh cược liều lĩnh, dại dột mà tuyệt vọng, ngửa mặt ngã về bậc thang ba vạn bảy ngàn năm trăm bốn mươi ba phía sau.

Gió núi ngưng đọng, vạn vật lặng im.

Ngay khoảnh khắc sau đó, ba mươi ba tầng trời Ly Hận Thiên vang lên tiếng ngân của kim linh, cửa cung vốn đóng chặt bị linh lực hùng hậu xô mở.

Ngay khi đầu nàng sắp đập nát trên bậc đá—

Một bàn tay trắng như ngọc trúc nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng.

“Đây là lần cuối cùng.”

Lời thì thầm nhẹ như gió lạnh, tan ra trong cơn mê man chìm sâu của nàng.



Chiêu Chiêu cảm thấy thân thể mình thật nhẹ.

Tựa như ngâm mình trong suối nước ấm, bùn đất bám chặt trên da dần được gột sạch, hơi ấm theo lỗ chân lông thấm vào, len lỏi khắp gân mạch, xoa dịu mọi mệt mỏi của chặng đường vừa qua.

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.