TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Trên trán Sở Sinh dán một miếng cao đen sì, nằm trên giường rêи ɾỉ kêu la sống chết, trên môi nổi một nốt nhiệt lở loét màu đỏ tím to bằng cả hạt đậu.

"Hoàng nhi ơi, bây giờ con thấy thế nào rồi, có dễ chịu hơn chút nào không, đầu còn đau không? Ngực còn khó chịu không?" Nhϊếp Mạn Mạn cầm khăn lông ướt lau đi lau lại cho Sở Sinh.

"Mẫu thân, ôi chao, con đau quá, đầu đau chân đau tay đau, toàn thân đều đau ôi ~ ôi ~~"

Nghe con trai kêu đau, Nhϊếp Mạn Mạn sốt ruột quát lớn với bác sĩ ở phía sau: "Chuyện gì vậy, không phải chỉ là bị nhiệt miệng thôi sao? Sao chỗ nào cũng bắt đầu đau rồi!"

Bác sĩ cúi đầu, ở góc khuất người khác không nhìn thấy liếc mắt khinh bỉ, không kiên nhẫn bước lên nói: "Vừa rồi thần đã kiểm tra kỹ lưỡng cho Nhị hoàng tử rồi, trên người xác thực không có bệnh gì. Nhị hoàng tử nói đau, thần đoán là... ảo giác thôi."

"Ảo giác!! Ông đang nói cái gì vậy, người khỏe mạnh sao lại có thể bị ảo giác, sao không thấy nó ảo giác mình học hành quản lý công việc hoàng thất cho tốt đi!"

Đối với lời bác sĩ nói, Nhϊếp Mạn Mạn chẳng tin chút nào, ảo giác chó má gì!

Bác sĩ cúi đầu, cung kính nói: "Nói một cách đơn giản, chính là bị chọc tức quá nên uất ức không cách nào thoát ra ngoài, sau đó sinh ra đau đớn thần kinh."

Đối với lời giải thích lần này, Nhϊếp Mạn Mạn lại không hiểu sao tin hơn phân nửa.

Dù sao chuyện hôm qua bà ta cũng đã biết rõ tường tận, con trai nhà mình tính khí nóng nảy, bị người ta mắng chửi trước mặt bao nhiêu người như vậy, đừng nói là con trai, ngay cả bà ta cũng tức đến mức không có chỗ nào để trút.

Nhϊếp Mạn Mạn hắng giọng, cao ngạo hỏi: "Vậy bây giờ làm sao để giải trừ cơn đau cho Nhị hoàng tử? Uống thuốc giảm đau có được không?"

Bác sĩ thầm "đệt" một tiếng trong lòng, nhưng miệng vẫn cung kính như cũ, không hề có chút cảm xúc phập phồng nào.

"Thuốc giảm đau chỉ có thể nhắm vào cơn đau thông thường, còn với vấn đề này của Nhị hoàng tử... không được. Tuy nhiên có thể thử xả hết uất ức trong lòng ra, hẳn là sẽ không có gì đáng ngại nữa."

"Xả hết uất ức?" Nhϊếp Mạn Mạn nghi hoặc nhìn nhóm y tế phía sau, rồi rơi vào trầm tư.

Cả nhóm y tế im lặng đứng đó, trong phòng chỉ còn lại tiếng Sở Sinh rêи ɾỉ kêu đau.

Không biết qua bao lâu, mắt Nhϊếp Mạn Mạn sáng lên, khẽ ho một tiếng. "Biết rồi, vất vả cho mọi người rồi, mọi người đi trước đi, ta ở lại nói chuyện với Nhị hoàng tử, an ủi nó một chút."

Nhϊếp Mạn Mạ vừa dứt lời, cả nhóm y tế lần lượt rời đi, thoáng hiện ra vẻ vội vã, như thể có chó đuổi theo phía sau vậy.

Nhϊếp Mạn Mạn không có tâm trạng đâu mà để ý, hung hăng liếc nhìn cánh cửa đã đóng, rồi buông khăn lông trong tay xuống.

"Con nói thẳng đi, muốn ta làm thế nào thì con mới hả giận." Hiểu con không ai bằng mẹ, con trai nhà mình muốn điều trị "ảo giác" này như thế nào thì Nhϊếp Mạn Mạn rất rõ.

Quả nhiên, nghe thấy lời này của mẫu thân, Sở Sinh lập tức ngồi bật dậy: "Mẫu thân, đều tại thằng câm đó! Nếu không phải tại nó thì sao con có thể bị làm nhục trước mặt mọi người như vậy! Mẫu thân nhất định phải nghĩ cách giúp con."

Nhϊếp Mạn Mạn xoa xoa trán, với tình hình hiện tại, đừng nói là con trai của bà ta khó chịu, ngay cả bà ta cũng không nuốt trôi cục tức này.

Con trai của ả đàn bà đó, cả đời chỉ đáng được sống trong bóng tối, muốn nhìn thấy hy vọng ư, nằm mơ đi!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ lại có hơi khó thực hiện.

"Không phải mẫu thân không muốn giúp con, mà bây giờ nó và Lục Tranh đang ở cùng nhau, không dễ tìm cơ hội đưa nó đến trước mặt con đâu."

Theo thông tin con trai cung cấp, thằng súc sinh đó không biết đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho vị Quan chỉ huy họ Lục kia mà nửa đêm nửa hôm còn chạy đi mua hoa hồng tặng cho nó, còn vì muốn ra mặt thay nó mà làm nhục tất cả đám con cháu quý tộc rồi đuổi hết về nhà.

Giỏi thật, đó đâu phải làm nhục, đúng hơn là lột bỏ nhân cách của một con người, sỉ nhục đến cùng cực thì có.

"Mẫu thân, cầu xin mẫu thân, nhất định phải đưa thằng câm đó đến trước mặt con, con nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận, hơn nữa sẽ khiến cậu ta không dám nói với Quan chỉ huy Lục."

Trong mắt Sở Sinh bùng lên ngọn lửa căm hận, không khí xung quanh như muốn bốc cháy theo.

Nhϊếp Mạn Mạn "chậc" một tiếng, bất lực xoa xoa cái trán đang đau nhức: "Con cứ chuẩn bị trước đi, ta không tin Lục Tranh sẽ ở bên cạnh nó mãi, buổi tiệc tối nay người đông phức tạp, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách."

Nhϊếp Mạn Mạn chưa bao giờ để Sở Nghiêu vào mắt, không chỉ vì nhiều năm qua bà ta đối xử với Sở Nghiêu bằng sự ngược đãi và chèn ép vô hạn, mà còn vì trong tay bà ta còn có con át chủ bài khiến Sở Nghiêu ngoan ngoãn nghe lời.

Sở Sinh thấy vẻ chắc chắn của mẫu thân, tâm trạng lập tức tốt hơn hẳn: "Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân yên tâm, lần này con nhất định sẽ dạy dỗ tên tạp chủng đó một trận, thay mẫu thân báo thù."

Rõ ràng là Sở Sinh bị làm nhục thẳng thừng, vậy mà lúc này lại nói là vì mẫu thân trút giận, dáng vẻ giả dối này khiến Nhϊếp Mạn Mạn không khỏi nhíu mày.

Con trai mình chẳng có chút trách nhiệm nào, sau này...

Thôi, cứ đi từng bước một vậy.

"Con nghỉ ngơi cho tốt đi, ta ra ngoài xem sao."

Nhϊếp Mạn Mạn bỗng cảm thấy hơi mệt.

--

93

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.