0 chữ
Chương 27
Chương 27
Nhìn thấy đám bạn thân sống sờ sờ đứng trước mặt mình cãi nhau cười đùa, trái tim Lục Tranh như được rót vào một dòng suối, mát lạnh, cũng vô cùng ngọt ngào.
Trong vòng vài phút ngắn ngủi, mấy người bọn họ đã tiếp nhận thiếu niên mới đến, từ nay về sau, Sở Nghiêu chính là một phần của họ, bọn họ tự nhiên sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt cậu nữa.
Sở Nghiêu không thể nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy bọn họ cãi nhau cười đùa lại chìm vào trầm tư.
Lúc đó trời không thoáng đãng nắng đẹp như hôm nay, hạt mưa lất phất rơi thẳng từ trên trời xuống, còn cậu bởi vì bị bắt nạt quá đáng nên đã đẩy Sở Sinh một cái.
Ngay sau đó, một trận đòn như mưa rơi xuống người cậu.
Còn Sở Tế lại đi ra ngăn cản nói: "Đừng lãng phí sức lực nữa, quần áo dính nước bẩn chết đi được, bảo nó quỳ sang bên kia tự kiểm điểm đi."
Cho dù trên người có đau đớn đến đâu, nhưng thái độ của Sở Tế mới là nguyên nhân khiến Sở Nghiêu một lần nữa rơi xuống đáy vực sâu.
"Em trai, chúng ta đã hứa là sau này làm gì cũng phải ở bên nhau đó."
"Ừm, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, không ai có thể chia rẽ chúng ta."
"Ừm."
"Vâng ạ."
Lời nói ngây thơ của trẻ con như còn văng vẳng bên tai, nhưng chỉ vài năm sau, sau khi mẹ mất, anh trai cũng bỏ rơi cậu.
Đám người rời đi, hai chân Sở Nghiêu không còn cảm giác gì nữa, nhưng vẫn muốn trốn khỏi nơi này, tự mình trốn đi.
Cũng chính lúc bỏ chạy, Sở Nghiêu loạng choạng va vào l*иg ngực của một thanh niên.
[Xin lỗi, tôi không cố ý.]
Trên người Sở Nghiêu toàn là bùn đất, va chạm như vậy, quần áo của thanh niên hoàn toàn bị dính bẩn.
Sở Nghiêu vội vàng dùng tay ra hiệu xin lỗi.
Mà Lục Tranh lại bị tốc độ ra hiệu của cậu làm cho hoa mắt.
Ma xui quỷ khiến, Lục Tranh nói với Ninh Trách Khiêm muốn một tờ giấy nhớ, ngay ngắn viết tên mình lên đó.
Sở Nghiêu ngơ ngác nhận lấy tờ giấy thanh niên đưa tới, nhất thời không hiểu ý của Lục Tranh.
Ngay lúc hai người đều đang ngẩn người, thanh niên đứng sau Lục Tranh phát ra một tiếng cười lớn.
"Hahahaha, lão đại, người ta chỉ không nói được thôi, tai vẫn nghe được, cậu nói là cậu ấy nghe hiểu mà."
Ngay sau đó, mấy người phía sau Lục Tranh đều cùng nhau cười phá lên.
Còn thanh niên Lục Tranh dẫn đầu, trên khuôn mặt khỏe mạnh xuất hiện một chút đỏ ửng.
"Cậu có tin tôi ném cậu vào trùng triều không!!"
Lời nói đe dọa, nhưng vì sự ngớ ngẩn của mình nên nó không hề có chút uy hϊếp nào.
Lạc Ngải cười lớn chạy đi, Lục Tranh lập tức đuổi theo, mấy người họ cũng vừa cười vừa đùa giỡn rời đi.
Tiếng cười của bọn họ quá đỗi nhiệt tình, dường như xua tan cả đám mây đen trên đỉnh đầu, một tia nắng chiếu xuống từ trong tầng mây, vừa vặn chiếu vào vị trí của bọn họ.
Chỉ một ánh nhìn, chính là cả một đời.
"A Nghiêu, em đang nghĩ gì vậy? Bệ hạ gọi em, em có muốn qua đó không?"
Khi Sở Nghiêu chìm trong ký ức hồi thần lại, chỉ thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của Lục Tranh.
Hửm?
"Ý anh là, nếu không muốn đi qua đó thì đừng đi nữa, chúng ta đi dạo một vòng, mấy chuyện này cứ giao cho bọn họ lo liệu là được."
Sở Nghiêu nghe xong liền nhíu mày, cứ thế bỏ đi, không muốn thì không gặp, thật sự có thể sao?
"Đương nhiên rồi, dù sao mục đích hôm nay đến đây đã đạt được, vì vậy không có ai để ý đâu."
Có thể... có thể sao?
"Ừm."
Lục Tranh như đang tự nói với chính mình, Tam hoàng tử Sở Nghiêu trước mặt anh chẳng nói một lời nào, một tay buông thõng bên người, một tay được Lục Tranh nắm lấy.
Thế nhưng trong tình cảnh như vậy, Lục Tranh lại như đang giao tiếp với Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu cũng không phát hiện ra, người đàn ông này như thể nhìn thấu mọi ưu tư của cậu, từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cậu đều được anh dốc lòng thấu hiểu.
Lục Tranh cho Sở Nghiêu lựa chọn, thế nhưng Sở Nghiêu lại lắc đầu từ chối.
Cái đầu hơi cúi xuống, có vẻ vì từ chối ý tốt của Lục Tranh nên cảm thấy áy náy.
"Ngốc ạ, không sao đâu, đi thôi, chúng ta cùng vào trong. Lát nữa nếu em thấy chán thì chúng ta sẽ đi trước."
Mười ngón tay đan vào nhau, Lục Tranh kéo người đi về phía cửa.
Lúc đi ngang qua hoàng đế Sở Thiên Hà, Lục Tranh cũng coi như rất nể mặt mà khẽ gật đầu.
"Lễ phép" thế này, chẳng ai có thể vin vào chuyện bọn họ bị bỏ mặc ở một bên lâu mà bắt bẻ được.
Chủ yếu là hôm nay có rất nhiều hợp tác quan trọng cần người này ký tên, cho nên chỉ có thể nhịn xuống.
Không nhịn thì có thể làm gì, đánh cũng không lại, chẳng phải đã thấy ngay cả hoàng đế từ đầu đến cuối cũng không nói gì sao.
Ngược lại còn nhẹ nhàng nở nụ cười hài lòng với sự tương tác giữa Quan chỉ huy và Tam hoàng tử nữa.
...
Trong vòng vài phút ngắn ngủi, mấy người bọn họ đã tiếp nhận thiếu niên mới đến, từ nay về sau, Sở Nghiêu chính là một phần của họ, bọn họ tự nhiên sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt cậu nữa.
Sở Nghiêu không thể nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy bọn họ cãi nhau cười đùa lại chìm vào trầm tư.
Lúc đó trời không thoáng đãng nắng đẹp như hôm nay, hạt mưa lất phất rơi thẳng từ trên trời xuống, còn cậu bởi vì bị bắt nạt quá đáng nên đã đẩy Sở Sinh một cái.
Ngay sau đó, một trận đòn như mưa rơi xuống người cậu.
Còn Sở Tế lại đi ra ngăn cản nói: "Đừng lãng phí sức lực nữa, quần áo dính nước bẩn chết đi được, bảo nó quỳ sang bên kia tự kiểm điểm đi."
"Em trai, chúng ta đã hứa là sau này làm gì cũng phải ở bên nhau đó."
"Ừm, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, không ai có thể chia rẽ chúng ta."
"Ừm."
"Vâng ạ."
Lời nói ngây thơ của trẻ con như còn văng vẳng bên tai, nhưng chỉ vài năm sau, sau khi mẹ mất, anh trai cũng bỏ rơi cậu.
Đám người rời đi, hai chân Sở Nghiêu không còn cảm giác gì nữa, nhưng vẫn muốn trốn khỏi nơi này, tự mình trốn đi.
Cũng chính lúc bỏ chạy, Sở Nghiêu loạng choạng va vào l*иg ngực của một thanh niên.
[Xin lỗi, tôi không cố ý.]
Trên người Sở Nghiêu toàn là bùn đất, va chạm như vậy, quần áo của thanh niên hoàn toàn bị dính bẩn.
Sở Nghiêu vội vàng dùng tay ra hiệu xin lỗi.
Mà Lục Tranh lại bị tốc độ ra hiệu của cậu làm cho hoa mắt.
Sở Nghiêu ngơ ngác nhận lấy tờ giấy thanh niên đưa tới, nhất thời không hiểu ý của Lục Tranh.
Ngay lúc hai người đều đang ngẩn người, thanh niên đứng sau Lục Tranh phát ra một tiếng cười lớn.
"Hahahaha, lão đại, người ta chỉ không nói được thôi, tai vẫn nghe được, cậu nói là cậu ấy nghe hiểu mà."
Ngay sau đó, mấy người phía sau Lục Tranh đều cùng nhau cười phá lên.
Còn thanh niên Lục Tranh dẫn đầu, trên khuôn mặt khỏe mạnh xuất hiện một chút đỏ ửng.
"Cậu có tin tôi ném cậu vào trùng triều không!!"
Lời nói đe dọa, nhưng vì sự ngớ ngẩn của mình nên nó không hề có chút uy hϊếp nào.
Lạc Ngải cười lớn chạy đi, Lục Tranh lập tức đuổi theo, mấy người họ cũng vừa cười vừa đùa giỡn rời đi.
Chỉ một ánh nhìn, chính là cả một đời.
"A Nghiêu, em đang nghĩ gì vậy? Bệ hạ gọi em, em có muốn qua đó không?"
Khi Sở Nghiêu chìm trong ký ức hồi thần lại, chỉ thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của Lục Tranh.
Hửm?
"Ý anh là, nếu không muốn đi qua đó thì đừng đi nữa, chúng ta đi dạo một vòng, mấy chuyện này cứ giao cho bọn họ lo liệu là được."
Sở Nghiêu nghe xong liền nhíu mày, cứ thế bỏ đi, không muốn thì không gặp, thật sự có thể sao?
"Đương nhiên rồi, dù sao mục đích hôm nay đến đây đã đạt được, vì vậy không có ai để ý đâu."
Có thể... có thể sao?
"Ừm."
Lục Tranh như đang tự nói với chính mình, Tam hoàng tử Sở Nghiêu trước mặt anh chẳng nói một lời nào, một tay buông thõng bên người, một tay được Lục Tranh nắm lấy.
Thế nhưng trong tình cảnh như vậy, Lục Tranh lại như đang giao tiếp với Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu cũng không phát hiện ra, người đàn ông này như thể nhìn thấu mọi ưu tư của cậu, từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cậu đều được anh dốc lòng thấu hiểu.
Lục Tranh cho Sở Nghiêu lựa chọn, thế nhưng Sở Nghiêu lại lắc đầu từ chối.
Cái đầu hơi cúi xuống, có vẻ vì từ chối ý tốt của Lục Tranh nên cảm thấy áy náy.
"Ngốc ạ, không sao đâu, đi thôi, chúng ta cùng vào trong. Lát nữa nếu em thấy chán thì chúng ta sẽ đi trước."
Mười ngón tay đan vào nhau, Lục Tranh kéo người đi về phía cửa.
Lúc đi ngang qua hoàng đế Sở Thiên Hà, Lục Tranh cũng coi như rất nể mặt mà khẽ gật đầu.
"Lễ phép" thế này, chẳng ai có thể vin vào chuyện bọn họ bị bỏ mặc ở một bên lâu mà bắt bẻ được.
Chủ yếu là hôm nay có rất nhiều hợp tác quan trọng cần người này ký tên, cho nên chỉ có thể nhịn xuống.
Không nhịn thì có thể làm gì, đánh cũng không lại, chẳng phải đã thấy ngay cả hoàng đế từ đầu đến cuối cũng không nói gì sao.
Ngược lại còn nhẹ nhàng nở nụ cười hài lòng với sự tương tác giữa Quan chỉ huy và Tam hoàng tử nữa.
...
91
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
