TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Trong phòng họp của hoàng gia, Lục Tranh cầm bản kế hoạch hợp tác trong tay, nghiêng đầu kiên nhẫn giải thích điều gì đó với Sở Nghiêu.

Còn mấy người bên Ninh Trách Khiêm thì đã sớm tranh luận với các quan viên hoàng gia về việc phân chia lợi nhuận hợp tác đến mức mặt đỏ tía tai rồi - nhưng chỉ có các quan viên hoàng gia là mặt đỏ tía tai.

Nhϊếp Thiên Chí "bộp" một tiếng đập bàn, "xoạt" một cái đứng dậy.

"Làm sao có thể như vậy được, từ khai thác đến vận chuyển rồi đến bán hàng, tất cả đều là do hoàng thất bỏ người bỏ của, cuối cùng hoàng thất chỉ được hưởng 30% lợi nhuận, các người đây không phải là đang bắt nạt người khác sao!"

Nhϊếp Thiên Chí gây ra động tĩnh rất lớn, những người còn lại cũng bắt đầu mồm năm miệng mười lên án Ninh Trách Khiêm và những người khác.

Sở Nghiêu bị động tĩnh này làm giật mình, dời mắt khỏi các điều khoản hợp tác trước mặt, rồi nhìn về phía phát ra tiếng động.

"Đừng để ý đến bọn họ, Trách Khiêm và những người khác có thể xử lý tốt, em tiếp tục xem cái này đi, điều khoản này thực chất là một cái bẫy rất vô lại, sau này nếu em gặp thì phải cẩn thận."

Sở Nghiêu tò mò liếc nhìn điều khoản Lục Tranh đang chỉ, rồi lại nhìn bên soạn thảo hợp đồng - Tổng Văn phòng của Học viện Liên bang Nạp Tư Lan.

"Cái bẫy rất vô lại"? Anh đang nói chính anh sao? Nói như vậy thật sự ổn chứ?

Nghe thấy lời của Nhϊếp Thiên Chí, Chúc Dư cười nhạt rồi dựa ra sau, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Đúng vậy."

Nhϊếp Thiên Chí: "Hả?"

Trong chốc lát Nhϊếp Thiên Chí không phản ứng kịp hai chữ này có nghĩa gì, ngẩn người vài giây, ngay sau đó sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Ông ta nói Liên Bang ức hϊếp người quá đáng, vậy mà mấy người trước mặt không những không phản bác, mà còn thừa nhận!

"Các... Các... Các người..." Nhϊếp Thiên Chí tức đến mức môi run run, một câu hoàn chỉnh cũng chẳng nói được.

Ninh Trách Khiêm đẩy gọng kính trên sống mũi, bình tĩnh nói: "Nếu mọi người không có ý kiến gì khác, vậy thì có thể ký tên đóng dấu rồi."

Không có ý kiến gì khác! Cái gì mà không có ý kiến gì khác!

Chẳng lẽ ý kiến về việc phân chia không hợp lý thì không phải là ý kiến sao!

Bọn họ đã nói rồi! Bọn họ đã đề xuất rồi!

Mấy người giả câm giả điếc như vậy mà coi được à?

Cả phòng họp chia thành hai bầu không khí khác biệt thấy rõ.

Một bên thì lười biếng, gẩy móng tay xem vân tay, còn bên phía hoàng gia thì ai nấy đều tức giận như cá nóc.

Sở Thiên Hà nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của bên mình, bèn nhẹ nhàng giơ tay lên rồi hạ xuống như để trấn an.

"Chớ nóng vội, Quan chỉ huy Lục và Tam hoàng tử đã kết hôn, mọi người đã là người một nhà rồi."

"Không nên vì tranh giành lợi ích mà làm mất mặt mũi của nhau, hơn nữa, không phải còn mấy hợp đồng khai thác mỏ sao."

"Ngồi xuống từ từ nói chuyện."

Sở Thiên Hà cười ha ha, tỏ vẻ không coi trọng.

Mọi người nghe tới đây, đúng rồi, không phải còn năm sáu hợp đồng khai thác khác sao, thất bại lần này không có nghĩa là hôm nay mọi thứ đều thất bại!

Nghĩ tới đây, mọi người lại như được tiêm máu gà, mang khí thế hùng hổ hừng hực chuẩn bị chiến đấu.

Ký xong hợp đồng đầu tiên, Ninh Trách Khiêm lại lấy ra hợp đồng thứ hai.

Lục Tranh nghiêng đầu dựa vào Sở Nghiêu, nhìn từ xa, Quan chỉ huy Lục của Liên bang - Alpha có cấp chiến lực đỉnh cao lại e ấp dựa vào vai Omega nhỏ hơn mình không chỉ một chút.

Lạc Ngải nhịn không được đau răng che quai hàm.

Đúng là không nhìn nổi mà, nếu không phải đánh không lại thì thật sự muốn tách bọn họ ra quá.

Không thể ngồi đàng hoàng được hay sao?

Dính dính lấy nhau chả ra làm sao hết.

Lạc Ngải khinh thường bĩu môi, ánh mắt rơi vào người đàn ông đang cúi đầu nhìn hợp đồng.

Ninh Trách Khiêm, anh thật biết giả vờ, có bản lĩnh thì dùng bộ dạng vô lại trên giường vào lúc đàm phán đi! Không hiểu cái gọi là tốc chiến tốc thắng sao?

Quá trình đàm phán diễn ra vô cùng nhàm chán.

Lục Tranh sợ Sở Nghiêu chán, hoặc là chỉ muốn nói chuyện với Sở Nghiêu, nên cứ cầm điều khoản hợp đồng dạy cậu cách tránh bẫy, rồi làm thế nào để từ điều khoản không đáng chú ý mà dẫn dắt và mở ra điều mới.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông, bình ổn mang theo hơi ấm như gió xuân, Sở Nghiêu dần dần đắm chìm trong đó, ánh mắt cũng theo ngón tay người đàn ông di chuyển trên văn kiện.

Lúc đầu Sở Nghiêu chỉ im lặng lắng nghe, nhưng về sau lại dần dần đắm chìm vào đó, gặp chỗ nào không hiểu còn chỉ vào để người đàn ông giải thích cho mình nghe.

Có được sự hưởng ứng, Lục Tranh càng thêm hứng thú.

92

0

3 tháng trước

5 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.