TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Lục Tranh an ủi nhéo nhéo bàn tay ướt đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay mình.

Lúc này vừa hay nhóm người Lạc Ngải đi đến trước mặt hai người bọn họ.

Lục Tranh trực tiếp phớt lờ Hoàng đế và các quan viên khác, kéo tay Sở Nghiêu xoay người đối diện với nhóm người Lạc Ngải.

Không đợi mọi người lên tiếng, Lục Tranh nhìn về phía Sở Nghiêu nói: "Em có thể làm quen với mấy người này một chút, sau này ít nhiều gì em cũng sẽ có tiếp xúc với họ."

Dù sao cũng là những người không thể thay thế bên cạnh mình, Lục Tranh tự nhiên muốn đích thân dẫn bọn họ đến giới thiệu lẫn nhau.

"Đây là Lạc Ngải, hôm qua em đã gặp rồi."

"Đây là Ninh Trách Khiêm, sau này nếu anh không ở bên cạnh, nếu em cần giúp đỡ thì có thể tìm y." Ninh Trách Khiêm người giống như tên, quân tử khiêm tốn, toàn thân toát ra khí chất dòng dõi thư hương, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tao nhã.

Lạc Ngải nghe vậy, lập tức không vui: "Sao lúc giới thiệu tôi cậu lại không nói là có việc cần có thể tìm tôi, lão đại cậu như vậy là có ý gì, xem thường người ta như vậy sao?!"

Lục Tranh lười để ý đến anh ta, Lạc Ngải lập tức nổi hứng muốn diễn vở kịch chịu khổ vì tình của Vương Bảo Xuyến*.

*Vương Bảo Xuyến là con út trong nhà tể tướng Vương Doãn, nhưng vì yêu chàng trai nghèo Tiết Bình Quý, nàng đã cắt đứt quan hệ với gia đình, chịu cảnh nghèo khổ 18 năm sống trong hầm lạnh (hàn diêu), chờ chồng trở về. Trong thời gian đó, nàng chịu bao khổ cực, nhưng vẫn kiên trì chờ đợi.

Ngay lúc anh ta chuẩn bị xong tư thế Tây Thi ôm ngực*, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau, hung hăng bịt chặt miệng Lạc Ngải.

*Tây Thi ôm ngực (西子捧心):Lạc Ngải vốn đã hít sâu một hơi chuẩn bị diễn xuất, hơi này còn chưa kịp thở ra, đã bị bàn tay kia đẩy ngược trở về.

"Sở Nghiêu đúng không, sau này chúng tôi gọi tên cậu được không, tôi là bạn tốt nhất của A Tranh, Chúc Dư, còn đây là Phương Tuân, rất vui được làm quen với cậu."

Chúc Dư vừa nói vừa chỉ tay về phía người đàn ông nghiêm túc bên cạnh, sau đó duỗi tay ra trước mặt Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu luống cuống lùi về sau một bước, vừa hay lại va vào l*иg ngực ấm áp rộng lớn phía sau.

Lục Tranh giơ tay đỡ lấy bờ vai thiếu niên, như là đang cổ vũ cậu, bóp nhẹ một cái.

Sau đó khi thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn, anh gật đầu cổ vũ.

Nhóm người Lạc Ngải mỉm cười nhìn, ngoại trừ Lạc Ngải, tất cả đều mang theo ẩn ý.

Bọn họ vốn quen hành động theo ý mình, trong hệ thống tinh cầu tôn thờ kẻ mạnh này, cấp bậc và năng lực của bọn họ đủ để cho họ có tư cách hành động theo ý mình.

Thế nhưng khi đối mặt với Sở Nghiêu, bọn họ lại nguyện ý thể hiện ra một mặt hiền hòa của mình.

Lý do rất đơn giản, chỉ vì người này là do Lục Tranh đích thân dẫn đến trước mặt bọn họ giới thiệu làm quen.

Từ việc Lục Tranh tự mình mở cửa xe đỡ cậu, cho đến khi đứng trước mặt bọn họ, cố ý lùi về sau một bước, đều đã tiết lộ quá nhiều thông tin cho bọn họ.

Khoảnh khắc anh lùi về sau một bước đó, thực sự khiến bọn họ kinh ngạc.

Phải biết rằng, tư thế đứng trước sau như vậy, gần như là đại diện cho việc xem người phía trước là chủ, cũng thể hiện rằng người phía trước quan trọng hơn chính bản thân mình.

Lục Tranh không thúc giục, chỉ chờ đợi Sở Nghiêu bước ra bước đầu tiên -- bước vào thế giới của chính mình.

Không khí yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc thiếu dinh dưỡng.

Sở Nghiêu cảm thấy trên mặt hơi ngứa, theo bản năng giơ tay lên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lại nắm lấy một bàn tay khô ráo.

Bàn tay nắm lấy tay mình, không quá chặt, cũng không khiến người ta cảm thấy đường đột.

Cậu mới biết được, hóa ra cơ thể mình đang chủ động hướng về phía thiện ý này, cũng khao khát hơi ấm ấy.

Chúc Dư buông tay ra, Sở Nghiêu chưa kịp rụt tay về, Phương Tuân nghiêm túc kia đã chủ động vươn tay ra nắm lấy tay cậu.

"Phương Tuân." Ngắn gọn súc tích, tích chữ như vàng, quả nhiên giống như vẻ ngoài của mình.

Tiếp theo là Ninh Trách Khiêm: "Tôi là Ninh Trách Khiêm, bình thường cơ bản đi theo bên cạnh A Tranh, có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi."

Đoan chính như ngọc, ngay cả giọng điệu của Ninh Trách Khiêm cũng lên xuống ở mức độ vừa phải, tựa như sự nghiêm cẩn không cho phép bản thân mình có chút sai sót nào.

Cuối cùng Lạc Ngải cũng thoát khỏi tay Chúc Dư: "Tên Cá Chết* nhà cậu!! Muốn gϊếŧ tôi rồi thừa kế mấy bé bảo bối nhà tôi sao?!"

*Cá Chết (Tử Ngư - 死鱼): Chữ Ngư (鱼) có pinyin là “yú” giống với Dư (余) trong tên của Chúc Dư.

Chúc Dư cũng không chịu thua kém, liếc mắt nhìn Lạc Ngải đang giậm chân: "Ai thèm mấy thứ đồ bỏ đi của cậu, cũng không biết đã dùng trên người bao nhiêu người, dính đầy máu bẩn, cho không tôi cũng chẳng thèm nhìn."

"Aaaaaa, Cá Chết, hôm nay chúng ta liều mạng, không phải cậu chết thì là cậu chết!!"

Lạc Ngải đang định xắn tay áo lên lý luận với Chúc Dư, báo thù thay các bảo bối của mình, Lục Tranh kịp thời lên tiếng.

"Đừng ồn nữa, quyết định chuyện này xong trước đã, rồi lát nữa chúng ta tụ họp."

94

0

3 tháng trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.