0 chữ
Chương 24
Chương 24
Một đêm tĩnh lặng.
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào mắt của Sở Nghiêu.
Lục Tranh một tay chống đầu, nghiêng người nằm sang một bên, nhìn mí mắt mỏng manh của thiếu niên đang không ngừng run rẩy, run càng lúc càng nhanh, sau đó chậm rãi mở ra.
Không biết có phải thật sự như Lục Tranh nói, bận rộn cả ngày nên mệt mỏi, hay bởi vì ... có anh ở bên cạnh nên Sở Nghiêu ngủ rất say, vì thế lúc này đầu óc cậu vẫn còn mơ màng chưa tỉnh táo lắm.
Lục Tranh mê mẩn nhìn bé con như chú chim non vừa mới chui ra khỏi vỏ, híp đôi mắt còn mơ màng cảm nhận dáng vẻ của thế giới.
"Không muốn dậy thì ngủ thêm lát nữa đi." Giọng nói trầm thấp của Lục Tranh vang lên bên tai, mang theo ý cười, mang theo tình ý, dịu dàng khiến người ta say mê trong đó.
Sở Nghiêu liền tỉnh hẳn, đôi mắt mơ màng vì ngái ngủ cũng theo đó biến mất luôn.
Lục Tranh có hơi tiếc, như vẫn chưa thoát khỏi vẻ đáng yêu vừa rồi của Sở Nghiêu khi cậu dè dặt nhìn ngắm thế giới này.
Sở Nghiêu bừng tỉnh, luống cuống huơ tay lên không trung.
Khi chạm phải ánh mắt đang im lặng nhìn tay mình của Lục Tranh, Sở Nghiêu mới nhớ ra trong lúc nóng vội cậu đã dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, nhưng cậu vẫn muốn vén chăn lên tìm giấy bút.
Ngay lúc này, bàn tay đang nắm chặt góc chăn được bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy.
"Không cần vội dậy đâu, anh đã cho người thông báo với trong cung, chúng ta sẽ đến muộn một chút."
Lục Tranh vừa dứt lời, động tác đang định vén chăn dậy của Sở Nghiêu liền khựng lại, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bé con vừa ngủ dậy nên trên mặt còn vương chút ửng hồng, lúc này dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu của cậu khiến tim Lục Tranh lỡ mất một nhịp.
Đợi đến khi anh kịp phản ứng, ngón tay đã véo lên gò má mềm mại của bé con.
"Khụ khụ, sau này em có thể giao tiếp bình thường với anh, anh có thể hiểu được mà."
Trong mắt thiếu niên là sự nghi hoặc to lớn, có thể hiểu... Hiểu được ý nghĩa của từng động tác tay sao? Sao anh có thể chứ?
Người có lòng, tự nhiên có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương qua ánh mắt, giống như Lục Tranh bây giờ vậy.
"Bởi vì..." Hai chữ vừa thốt ra khỏi miệng nhưng Lục Tranh lại đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: "Sau khi quyết định liên hôn, anh nghe nói em không tiện nói chuyện, nên đã cố ý đi học một chút."
Lục Tranh nói dối mà mặt không đỏ, tim cũng chẳng đập nhanh chút nào.
Học ngôn ngữ ký hiệu là chuyện của kiếp trước sau khi Sở Nghiêu qua đời, Lục Tranh mới bắt đầu học.
Trước đó, bởi vì không mấy để tâm đến cuộc hôn nhân này, nên Lục Tranh không hề coi trọng chuyện ấy.
Sau này, khi đã hiểu được lòng mình, ngay cả lời tỏ tình cũng chưa kịp nói ra, Sở Nghiêu đã vì cứu anh mà chết trong vòng tay anh, thế nên việc học ngôn ngữ ký hiệu cũng không có cơ hội nữa.
Đôi mắt Sở Nghiêu mở to tròn xoe, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tranh với vẻ khó tin.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai sẵn lòng vì cậu làm điều gì cả.
Bị Sở Nghiêu nhìn như vậy, trong lòng Lục Tranh không khỏi bối rối, sợ sẽ để lộ sơ hở gì.
Anh nói như vậy, một phần lý do là muốn che giấu chuyện sống lại một đời.
Song nguyên nhân chủ yếu nhất, chính là anh muốn để thiếu niên từ từ cảm nhận được cảm giác được người khác đặt trong lòng.
Bé con của anh không nên thu mình trong thế giới nhỏ bé, bên ngoài còn có cả một thế giới rộng lớn, cậu có thể lựa chọn bước ra ngoài, đi dạo, xem xem có thứ gì mình thích hay không.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bé con vì cảm động mà đỏ hoe cả mắt, Lục Tranh ngoài việc dịu dàng nâng niu khuôn mặt Sở Nghiêu, rồi xót xa hôn lên mí mắt mỏng manh của cậu thì không còn động tác nào khác nữa.
Quản gia Trương Hoài Niên mới đến nhận việc cúp điện thoại, thở phào một hơi thật sâu.
Đây đã là cuộc điện thoại thứ tư mà ban thư ký hoàng gia gọi đến, mục đích là hỏi xem hai vị chủ nhân đã ra khỏi cửa hay chưa.
Xem ra hai vị đang ở trên lầu hôm nay không có ý định vào cung rồi.
Sở Nghiêu bình tâm lại, nhưng khuôn mặt vẫn ửng lên nét đỏ ửng thẹn thùng.
Cảm giác trên má vẫn còn đó, tê dại khiến tâm trí cậu rối bời.
Ý của quan chỉ huy Lục là gì?
Tại sao từ hôm qua đến giờ lại kỳ lạ như thế?
Cư xử như thể rất tốt với cậu vậy.
Nhưng trước đây, chẳng phải anh kịch liệt phản đối việc dùng hôn nhân làm thẻ đánh bạc sao?
Rốt cuộc đã thay đổi từ lúc nào vậy.
Tất nhiên, dù cho Sở Nghiêu có bao nhiêu nghi hoặc, Lục Tranh cũng không thể nào giải thích được.
Như thể chỉ khi anh lặp đi lặp lại việc lấy trái tim chân thành của mình ra cho A Nghiêu thấy, thì cậu mới không còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa.
Haiz, Lục Tranh à Lục Tranh, con đường phía trước còn dài lắm.
Nhưng mà, anh cam tâm chịu đựng.
...
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào mắt của Sở Nghiêu.
Lục Tranh một tay chống đầu, nghiêng người nằm sang một bên, nhìn mí mắt mỏng manh của thiếu niên đang không ngừng run rẩy, run càng lúc càng nhanh, sau đó chậm rãi mở ra.
Không biết có phải thật sự như Lục Tranh nói, bận rộn cả ngày nên mệt mỏi, hay bởi vì ... có anh ở bên cạnh nên Sở Nghiêu ngủ rất say, vì thế lúc này đầu óc cậu vẫn còn mơ màng chưa tỉnh táo lắm.
Lục Tranh mê mẩn nhìn bé con như chú chim non vừa mới chui ra khỏi vỏ, híp đôi mắt còn mơ màng cảm nhận dáng vẻ của thế giới.
"Không muốn dậy thì ngủ thêm lát nữa đi." Giọng nói trầm thấp của Lục Tranh vang lên bên tai, mang theo ý cười, mang theo tình ý, dịu dàng khiến người ta say mê trong đó.
Sở Nghiêu liền tỉnh hẳn, đôi mắt mơ màng vì ngái ngủ cũng theo đó biến mất luôn.
Sở Nghiêu bừng tỉnh, luống cuống huơ tay lên không trung.
Khi chạm phải ánh mắt đang im lặng nhìn tay mình của Lục Tranh, Sở Nghiêu mới nhớ ra trong lúc nóng vội cậu đã dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, nhưng cậu vẫn muốn vén chăn lên tìm giấy bút.
Ngay lúc này, bàn tay đang nắm chặt góc chăn được bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy.
"Không cần vội dậy đâu, anh đã cho người thông báo với trong cung, chúng ta sẽ đến muộn một chút."
Lục Tranh vừa dứt lời, động tác đang định vén chăn dậy của Sở Nghiêu liền khựng lại, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bé con vừa ngủ dậy nên trên mặt còn vương chút ửng hồng, lúc này dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu của cậu khiến tim Lục Tranh lỡ mất một nhịp.
"Khụ khụ, sau này em có thể giao tiếp bình thường với anh, anh có thể hiểu được mà."
Trong mắt thiếu niên là sự nghi hoặc to lớn, có thể hiểu... Hiểu được ý nghĩa của từng động tác tay sao? Sao anh có thể chứ?
Người có lòng, tự nhiên có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương qua ánh mắt, giống như Lục Tranh bây giờ vậy.
"Bởi vì..." Hai chữ vừa thốt ra khỏi miệng nhưng Lục Tranh lại đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: "Sau khi quyết định liên hôn, anh nghe nói em không tiện nói chuyện, nên đã cố ý đi học một chút."
Lục Tranh nói dối mà mặt không đỏ, tim cũng chẳng đập nhanh chút nào.
Học ngôn ngữ ký hiệu là chuyện của kiếp trước sau khi Sở Nghiêu qua đời, Lục Tranh mới bắt đầu học.
Sau này, khi đã hiểu được lòng mình, ngay cả lời tỏ tình cũng chưa kịp nói ra, Sở Nghiêu đã vì cứu anh mà chết trong vòng tay anh, thế nên việc học ngôn ngữ ký hiệu cũng không có cơ hội nữa.
Đôi mắt Sở Nghiêu mở to tròn xoe, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tranh với vẻ khó tin.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai sẵn lòng vì cậu làm điều gì cả.
Bị Sở Nghiêu nhìn như vậy, trong lòng Lục Tranh không khỏi bối rối, sợ sẽ để lộ sơ hở gì.
Anh nói như vậy, một phần lý do là muốn che giấu chuyện sống lại một đời.
Song nguyên nhân chủ yếu nhất, chính là anh muốn để thiếu niên từ từ cảm nhận được cảm giác được người khác đặt trong lòng.
Bé con của anh không nên thu mình trong thế giới nhỏ bé, bên ngoài còn có cả một thế giới rộng lớn, cậu có thể lựa chọn bước ra ngoài, đi dạo, xem xem có thứ gì mình thích hay không.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bé con vì cảm động mà đỏ hoe cả mắt, Lục Tranh ngoài việc dịu dàng nâng niu khuôn mặt Sở Nghiêu, rồi xót xa hôn lên mí mắt mỏng manh của cậu thì không còn động tác nào khác nữa.
Quản gia Trương Hoài Niên mới đến nhận việc cúp điện thoại, thở phào một hơi thật sâu.
Đây đã là cuộc điện thoại thứ tư mà ban thư ký hoàng gia gọi đến, mục đích là hỏi xem hai vị chủ nhân đã ra khỏi cửa hay chưa.
Xem ra hai vị đang ở trên lầu hôm nay không có ý định vào cung rồi.
Sở Nghiêu bình tâm lại, nhưng khuôn mặt vẫn ửng lên nét đỏ ửng thẹn thùng.
Cảm giác trên má vẫn còn đó, tê dại khiến tâm trí cậu rối bời.
Ý của quan chỉ huy Lục là gì?
Tại sao từ hôm qua đến giờ lại kỳ lạ như thế?
Cư xử như thể rất tốt với cậu vậy.
Nhưng trước đây, chẳng phải anh kịch liệt phản đối việc dùng hôn nhân làm thẻ đánh bạc sao?
Rốt cuộc đã thay đổi từ lúc nào vậy.
Tất nhiên, dù cho Sở Nghiêu có bao nhiêu nghi hoặc, Lục Tranh cũng không thể nào giải thích được.
Như thể chỉ khi anh lặp đi lặp lại việc lấy trái tim chân thành của mình ra cho A Nghiêu thấy, thì cậu mới không còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa.
Haiz, Lục Tranh à Lục Tranh, con đường phía trước còn dài lắm.
Nhưng mà, anh cam tâm chịu đựng.
...
103
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
