0 chữ
Chương 23
Chương 23
Căn phòng này, có thể nói là Lục Tranh quen thuộc hơn Sở Nghiêu bây giờ rất nhiều.
Kiếp trước anh đã sống ở căn phòng này ba năm.
Mà lúc này, Sở Nghiêu mới chỉ vừa dọn vào.
Tắm rửa xong, lần này đến lượt Lục Tranh căng thẳng.
Chỉ huy liên bang Lục Tranh, lúc này đang ra sức tự điều chỉnh tâm lý của bản thân trong phòng tắm.
Không còn cách nào khác, chuyện xảy ra tối nay quá bất ngờ mà.
Thậm chí không có chút dấu hiệu nào báo trước, nhóc con mà anh luôn nghĩ đến từng giây từng phút ấy, thế mà lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh.
Mấu chốt còn là đêm tân hôn, vậy thì tối nay... rốt cuộc là...
Lục Tranh tự mình rối rắm hồi lâu, cuối cùng cũng không nghĩ ra lát nữa phải làm sao, đành dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.
Sở Nghiêu nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm thì trong lòng cũng bồn chồn lo lắng, càng nhiều hơn là sự căng thẳng và ngại ngùng.
Tốc độ mở cửa của Lục Tranh quá nhanh, khiến Sở Nghiêu đang bấu chặt tay vào nhau giật bắn mình.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, đôi mắt đầy vẻ hoang mang, bất giác há hốc miệng.
Vẻ hoảng sợ và luống cuống của cậu lọt vào mắt Lục Tranh, trên mặt liền nở nụ cười gượng gạo.
Trên người Lục Tranh vẫn còn hơi nước sau khi tắm, mái tóc hơi dài sau gáy dính vào bờ vai rộng, những giọt nước chảy dọc theo cơ bắp rắn chắc, rồi biến mất trong áo choàng tắm ở bên hông.
"Ầm", một luồng nhiệt nóng bừng lan tràn trên mặt Sở Nghiêu, trong nháy mắt lan đến tận mang tai mỏng manh, khiến chúng đỏ ửng.
Đêm tân hôn... Một Alpha mang đầy tính công kích... Alpha của cậu.
Sự bối rối chưa từng có khiến các khớp tay trở nên trắng bệch, không khí như trở nên loãng hơn.
Mãi cho đến khi lưng chạm vào chiếc giường êm ái, Sở Nghiêu mới dám mở mắt nhìn người đàn ông ở phía trên.
Lục Tranh biết cậu đang hồi hộp, bản thân anh cũng vậy.
Khuỷu tay rắn chắc đặt dưới cổ cậu, bàn tay kia đặt bên tai, hơi thở mang theo hơi nước của người đàn ông ấy như hòa vào hơi thở của cậu.
Lên rồi xuống, Lục Tranh chống tay đỡ lấy trọng lượng của mình, sợ sẽ làm tổn thương người trong lòng.
Khoảng cách gần như vậy, mùi pheromone thoang thoảng truyền đến, vị ngọt của quế và hương thơm thanh mát của chanh hòa quyện vào nhau xộc thẳng vào chóp mũi.
Lục Tranh như bị trúng độc, tận đáy lòng tan chảy thành một vũng nước, sức lực trên tay cũng chẳng còn bao nhiêu.
Anh si mê dùng khuỷu tay chống đỡ, một tay nhẹ nhàng đặt lên trán thiếu niên.
Đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng miêu tả theo vầng trán đầy đặn, lông mày, sống mũi... của thiếu niên. Sau đó một đường đi xuống đến đôi môi màu hồng nhạt.
Đôi môi mềm mại hé mở, không hề phòng bị để mặc cho đầu ngón tay anh dạo chơi, đầu ngón tay thoáng đỉnh lên, liền bị nhấn chìm.
Ngón tay đặt trên cổ cậu vô thức xoa nhẹ dái tai bé xinh.
Mùi hương lạnh lẽo của cây thông sau ngày tuyết rơi bao trùm lấy hơi thở hỗn loạn của cậu, như muốn nuốt hết thảy của cậu.
"Hôm nay mệt cả ngày rồi, ngủ sớm đi, mai anh đưa em vào cung."
Giọng nói ấm áp của Lục Tranh vang lên, sau đó cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn không chút du͙© vọиɠ.
Trong lòng Sở Nghiêu giật nảy, mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông.
Trong đôi mắt trong veo của Sở Nghiêu thoáng qua vẻ tổn thương.
Lục Tranh thầm kêu không ổn, vội vàng giải thích: "Đừng suy nghĩ nhiều, em còn nhỏ, anh sợ em mệt mỏi, hại đến sức khỏe."
Thực ra Sở Nghiêu đã đến tuổi kết hôn hợp pháp của tinh tế, ở tinh tế hai mươi hai tuổi tuy không phải là lớn, nhưng cũng như Lục Tranh nói là còn nhỏ.
Chỉ là Lục Tranh vẫn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện trước đó, nên tạm thời không dám động vào Sở Nghiêu.
Cảnh tượng Sở Nghiêu một mạng đổi một mạng cứu anh ở kiếp trước, mỗi lần nhớ lại, đều khiến anh như rơi vào vòng lặp vô hạn của cái chết.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lục Tranh cảm thấy A Nghiêu của anh không hề đơn giản.
Lúc đó, khi anh muốn ngăn cản hành động tự sát của A Nghiêu, muốn hất đi tia sáng lam nhạt huyền ảo kết nối hai người, thì pheromone mà A Nghiêu giải phóng ra đã lập tức khống chế Alpha cấp SS.
Đó là một sức mạnh vượt quá nhận thức của anh...
Còn A Nghiêu bây giờ thậm chí còn yếu ớt hơn cả Sở Sinh.
Lục Tranh nghi ngờ, sức mạnh đó có thể cần phải đến lần phân hóa thứ hai mới bộc lộ ra được.
Những người cùng lứa đều đã phân hóa lần hai xong rồi, còn A Nghiêu bây giờ chỉ mới phân hóa một lần, là sẽ không phân hóa nữa, hay là thời cơ chưa đến.
Mà bất kể lý do gì, Lục Tranh cũng không có ý định để Sở Nghiêu bị thương tổn vào lúc này.
Dù sao những người không bị thương tổn khi phân hóa lần hai, ít nhiều gì cũng sẽ có thêm lợi thế.
Trong thời đại mà kẻ mạnh làm vua này, anh không dám mạo hiểm để Sở Nghiêu vì chút buông thả nhất thời mà làm trì hoãn đến việc phân hóa.
Kiếp trước anh đã sống ở căn phòng này ba năm.
Mà lúc này, Sở Nghiêu mới chỉ vừa dọn vào.
Tắm rửa xong, lần này đến lượt Lục Tranh căng thẳng.
Chỉ huy liên bang Lục Tranh, lúc này đang ra sức tự điều chỉnh tâm lý của bản thân trong phòng tắm.
Không còn cách nào khác, chuyện xảy ra tối nay quá bất ngờ mà.
Thậm chí không có chút dấu hiệu nào báo trước, nhóc con mà anh luôn nghĩ đến từng giây từng phút ấy, thế mà lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh.
Mấu chốt còn là đêm tân hôn, vậy thì tối nay... rốt cuộc là...
Lục Tranh tự mình rối rắm hồi lâu, cuối cùng cũng không nghĩ ra lát nữa phải làm sao, đành dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.
Sở Nghiêu nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm thì trong lòng cũng bồn chồn lo lắng, càng nhiều hơn là sự căng thẳng và ngại ngùng.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, đôi mắt đầy vẻ hoang mang, bất giác há hốc miệng.
Vẻ hoảng sợ và luống cuống của cậu lọt vào mắt Lục Tranh, trên mặt liền nở nụ cười gượng gạo.
Trên người Lục Tranh vẫn còn hơi nước sau khi tắm, mái tóc hơi dài sau gáy dính vào bờ vai rộng, những giọt nước chảy dọc theo cơ bắp rắn chắc, rồi biến mất trong áo choàng tắm ở bên hông.
"Ầm", một luồng nhiệt nóng bừng lan tràn trên mặt Sở Nghiêu, trong nháy mắt lan đến tận mang tai mỏng manh, khiến chúng đỏ ửng.
Đêm tân hôn... Một Alpha mang đầy tính công kích... Alpha của cậu.
Sự bối rối chưa từng có khiến các khớp tay trở nên trắng bệch, không khí như trở nên loãng hơn.
Lục Tranh biết cậu đang hồi hộp, bản thân anh cũng vậy.
Khuỷu tay rắn chắc đặt dưới cổ cậu, bàn tay kia đặt bên tai, hơi thở mang theo hơi nước của người đàn ông ấy như hòa vào hơi thở của cậu.
Lên rồi xuống, Lục Tranh chống tay đỡ lấy trọng lượng của mình, sợ sẽ làm tổn thương người trong lòng.
Khoảng cách gần như vậy, mùi pheromone thoang thoảng truyền đến, vị ngọt của quế và hương thơm thanh mát của chanh hòa quyện vào nhau xộc thẳng vào chóp mũi.
Lục Tranh như bị trúng độc, tận đáy lòng tan chảy thành một vũng nước, sức lực trên tay cũng chẳng còn bao nhiêu.
Anh si mê dùng khuỷu tay chống đỡ, một tay nhẹ nhàng đặt lên trán thiếu niên.
Đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng miêu tả theo vầng trán đầy đặn, lông mày, sống mũi... của thiếu niên. Sau đó một đường đi xuống đến đôi môi màu hồng nhạt.
Ngón tay đặt trên cổ cậu vô thức xoa nhẹ dái tai bé xinh.
Mùi hương lạnh lẽo của cây thông sau ngày tuyết rơi bao trùm lấy hơi thở hỗn loạn của cậu, như muốn nuốt hết thảy của cậu.
"Hôm nay mệt cả ngày rồi, ngủ sớm đi, mai anh đưa em vào cung."
Giọng nói ấm áp của Lục Tranh vang lên, sau đó cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn không chút du͙© vọиɠ.
Trong lòng Sở Nghiêu giật nảy, mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông.
Trong đôi mắt trong veo của Sở Nghiêu thoáng qua vẻ tổn thương.
Lục Tranh thầm kêu không ổn, vội vàng giải thích: "Đừng suy nghĩ nhiều, em còn nhỏ, anh sợ em mệt mỏi, hại đến sức khỏe."
Thực ra Sở Nghiêu đã đến tuổi kết hôn hợp pháp của tinh tế, ở tinh tế hai mươi hai tuổi tuy không phải là lớn, nhưng cũng như Lục Tranh nói là còn nhỏ.
Chỉ là Lục Tranh vẫn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện trước đó, nên tạm thời không dám động vào Sở Nghiêu.
Cảnh tượng Sở Nghiêu một mạng đổi một mạng cứu anh ở kiếp trước, mỗi lần nhớ lại, đều khiến anh như rơi vào vòng lặp vô hạn của cái chết.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lục Tranh cảm thấy A Nghiêu của anh không hề đơn giản.
Lúc đó, khi anh muốn ngăn cản hành động tự sát của A Nghiêu, muốn hất đi tia sáng lam nhạt huyền ảo kết nối hai người, thì pheromone mà A Nghiêu giải phóng ra đã lập tức khống chế Alpha cấp SS.
Đó là một sức mạnh vượt quá nhận thức của anh...
Còn A Nghiêu bây giờ thậm chí còn yếu ớt hơn cả Sở Sinh.
Lục Tranh nghi ngờ, sức mạnh đó có thể cần phải đến lần phân hóa thứ hai mới bộc lộ ra được.
Những người cùng lứa đều đã phân hóa lần hai xong rồi, còn A Nghiêu bây giờ chỉ mới phân hóa một lần, là sẽ không phân hóa nữa, hay là thời cơ chưa đến.
Mà bất kể lý do gì, Lục Tranh cũng không có ý định để Sở Nghiêu bị thương tổn vào lúc này.
Dù sao những người không bị thương tổn khi phân hóa lần hai, ít nhiều gì cũng sẽ có thêm lợi thế.
Trong thời đại mà kẻ mạnh làm vua này, anh không dám mạo hiểm để Sở Nghiêu vì chút buông thả nhất thời mà làm trì hoãn đến việc phân hóa.
99
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
