0 chữ
Chương 22
Chương 22
"Báo cáo? Báo cáo bằng văn bản?" Nghe nhầm rồi sao? Lão đại! Cậu biết rõ tôi sợ nhất mấy thứ này mà, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy.
Lạc Ngải ủ rũ vịn cửa, như thể toàn thân bị rút hết sức lực.
Ngay lúc anh ta cho rằng mình sắp không trụ được nữa, người đàn ông đã gây ra tất cả bi kịch này quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt Lạc Ngải ai oán, đưa tay ôm ngực, trong mắt mang theo tia mừng rỡ: "Lão đại, tôi... Tôi biết mà...Cậu không nỡ đối xử với tôi - kẻ đáng thương yếu đuối này như vậy."
Lục Tranh lười nhìn anh ta giả vờ đáng thương: "Photo thêm mấy bản, mỗi nhà bọn họ một bản, thay tôi chuyển lời, hy vọng bọn họ đừng cho rằng bổn soái tự tiện xen vào việc của người khác."
Lạc Ngải: "Ặc... Thì ra là tôi hiểu lầm rồi à, hihihihi, đáng ghét thật đấy lão đại, lúc nào cũng khiến người ta ngại ngùng hehehehehe."
Lạc Ngải còn đang uốn éo hồi lâu, Lục Tranh đã sớm biến mất khỏi phòng khách, để lại anh ta và một đám "đồ ngu ngốc" trên mặt đất trừng mắt nhìn nhau.
Theo Lục Tranh rời đi, Lạc Ngải cũng thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ, anh ta huýt sáo một tiếng, cúi đầu phủi phủi bụi đất không tồn tại trên người, lúc ngẩng đầu lên, lại mang đến cảm giác như biến thành một người khác.
Vẫn là khuôn mặt đó, rõ ràng là tướng mạo tuấn tú rạng rỡ, lại toát lên vẻ quỷ dị tàn nhẫn.
"Đi thôi, các cậu bé, đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ rồi."
Mọi người lúc này mới sực nhớ ra, Lạc Ngải, được mệnh danh là Trưởng giám ngục Liên bang.
...
Trong màn đêm, xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường.
Màn lụa đỏ sậm cùng ánh sáng mờ ảo hắt lên gò má của Sở Nghiêu một mảng đỏ ửng khả nghi.
Thêm cả mùi hương rẻ tiền thoang thoảng trong không khí khiến cho cảm giác tự ti của Sở Nghiêu lên đến đỉnh điểm.
Phòng tân hôn của hoàng tử Đế quốc và quan chỉ huy Liên bang, thế mà lại toát ra hơi thở dung tục rẻ tiền.
Sự tự ti cùng chán chường từ nơi l*иg ngực thiếu niên lan ra khắp toàn thân, khiến khiến trái tim trong lòng Lục Tranh nhói đau.
Lục Tranh đặt thiếu niên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường ngủ, rồi xoay người đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra.
"Căn phòng này mấy năm nay không ai ở, hôn lễ của chúng ta lại tổ chức gấp nên chắc chưa kịp làm thoáng phòng, đợi lát nữa chúng ta đóng lại nhé."
Sở Nghiêu chưa từng trải sự đời, cũng chưa từng được ai dạy bảo những điều này.
Nhưng mùi hương rẻ tiền thoang thoảng trong không khí không bình thường, vì vậy không thể qua được khứu giác của Lục Tranh.
Ở nơi Sở Nghiêu không nhìn thấy, sắc mặt Lục Tranh âm u đến đáng sợ.
Kiếp trước cũng như vậy, tuy anh không thích A Nghiêu, nhưng cũng định sẽ sống hòa thuận với cậu, làm tròn trách nhiệm của mình.
Nhưng chính mùi hương này đã khiến anh hiểu lầm Sở Nghiêu, rồi mang nỗi thất vọng trong cơn tức giận rời khỏi phòng tân hôn, bỏ mặc A Nghiêu một mình.
Nhϊếp Mạn Mạn, may mắn lắm tôi mới nhận được món quà lớn này từ bà.
Bà ép A Nghiêu đến mức này, chẳng phải là muốn em ấy không bao giờ ngẩng đầu lên được trước mặt tôi, muốn chúng tôi bất hòa sao?
Tôi nợ A Nghiêu rất nhiều, có cơ hội sống lại lần nữa thì nhất định sẽ trân trọng, giúp em ấy tỏa sáng rực rỡ.
Còn bà...
Sở Nghiêu không hề biết chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, Lục Tranh đã nghĩ nhiều như vậy.
Lúc này, cậu như đang trôi nổi giữa những đám mây, không cảm thấy xíu chân thật nào.
Cậu len lén ngẩng cổ lên một chút, nhìn đôi giày da đang đi đi dừng dừng trước mặt.
Lục Tranh bận rộn tháo dỡ màn giường kém sang trên giường, đem tất cả những thứ có thể khiến Sở Nghiêu thêm tự ti gom lại rồi ném ra cửa.
Lục Tranh không sai bảo ai khác, mà tự mình làm lấy.
Dọn dẹp xong xuôi, Lục Tranh mới quay lại, thân thể cao lớn ngồi xuống trước mặt Sở Nghiêu.
"A Nghiêu, những thứ này không hợp ý anh, đã là phòng tân hôn của chúng ta thì anh muốn trang trí theo ý mình, được không?"
Rõ ràng quan tâm đến cảm xúc của Sở Nghiêu, nhưng Lục Tranh lại nói là do mình không thích.
Nghe người đàn ông nói "phòng tân hôn của chúng ta", trái tim Sở Nghiêu nảy lên mấy cái.
Trong mắt cũng dâng lên vẻ cảm kích.
Màn che cùng ánh đèn hồng phấn trong phòng tân hôn khiến Sở Nghiêu cảm thấy mình giống như omega đứng đường trong hẻm nhỏ vậy.
Bất kể mục đích của Lục Tranh là gì, việc có thể khiến những món đồ trang trí khó coi kia biến mất cũng khiến tâm trạng cậu nhẹ nhõm hơn.
Sở Nghiêu khẽ gật đầu, coi như đồng ý với lời của Lục Tranh.
Lục Tranh thấy cậu gật đầu nhưng độ cong của động tác lại gần như không thể nhận ra, song vẫn nở một nụ cười mãn nguyện.
Dù sao đây cũng là một trong số ít lần hai người giao tiếp, hơn nữa Sở Nghiêu còn chịu đáp lại.
Lục Tranh đứng dậy, muốn xoa đầu người trước mắt, nhưng đột nhiên lại ghét bỏ nhìn bàn tay mình, vừa rồi tháo màn giường và dọn đồ đạc nên đã làm bẩn tay rồi.
"Không cần cảm ơn." Người đàn ông xoay người, mang tâm trạng vui vẻ đi về phía phòng tắm.
Để lại Sở Nghiêu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng người đàn ông.
[Sao anh ấy biết mình gật đầu là muốn nói cảm ơn vậy?]
Lạc Ngải ủ rũ vịn cửa, như thể toàn thân bị rút hết sức lực.
Ngay lúc anh ta cho rằng mình sắp không trụ được nữa, người đàn ông đã gây ra tất cả bi kịch này quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt Lạc Ngải ai oán, đưa tay ôm ngực, trong mắt mang theo tia mừng rỡ: "Lão đại, tôi... Tôi biết mà...Cậu không nỡ đối xử với tôi - kẻ đáng thương yếu đuối này như vậy."
Lục Tranh lười nhìn anh ta giả vờ đáng thương: "Photo thêm mấy bản, mỗi nhà bọn họ một bản, thay tôi chuyển lời, hy vọng bọn họ đừng cho rằng bổn soái tự tiện xen vào việc của người khác."
Lạc Ngải: "Ặc... Thì ra là tôi hiểu lầm rồi à, hihihihi, đáng ghét thật đấy lão đại, lúc nào cũng khiến người ta ngại ngùng hehehehehe."
Theo Lục Tranh rời đi, Lạc Ngải cũng thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ, anh ta huýt sáo một tiếng, cúi đầu phủi phủi bụi đất không tồn tại trên người, lúc ngẩng đầu lên, lại mang đến cảm giác như biến thành một người khác.
Vẫn là khuôn mặt đó, rõ ràng là tướng mạo tuấn tú rạng rỡ, lại toát lên vẻ quỷ dị tàn nhẫn.
"Đi thôi, các cậu bé, đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ rồi."
Mọi người lúc này mới sực nhớ ra, Lạc Ngải, được mệnh danh là Trưởng giám ngục Liên bang.
...
Trong màn đêm, xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường.
Màn lụa đỏ sậm cùng ánh sáng mờ ảo hắt lên gò má của Sở Nghiêu một mảng đỏ ửng khả nghi.
Phòng tân hôn của hoàng tử Đế quốc và quan chỉ huy Liên bang, thế mà lại toát ra hơi thở dung tục rẻ tiền.
Sự tự ti cùng chán chường từ nơi l*иg ngực thiếu niên lan ra khắp toàn thân, khiến khiến trái tim trong lòng Lục Tranh nhói đau.
Lục Tranh đặt thiếu niên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường ngủ, rồi xoay người đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra.
"Căn phòng này mấy năm nay không ai ở, hôn lễ của chúng ta lại tổ chức gấp nên chắc chưa kịp làm thoáng phòng, đợi lát nữa chúng ta đóng lại nhé."
Sở Nghiêu chưa từng trải sự đời, cũng chưa từng được ai dạy bảo những điều này.
Nhưng mùi hương rẻ tiền thoang thoảng trong không khí không bình thường, vì vậy không thể qua được khứu giác của Lục Tranh.
Kiếp trước cũng như vậy, tuy anh không thích A Nghiêu, nhưng cũng định sẽ sống hòa thuận với cậu, làm tròn trách nhiệm của mình.
Nhưng chính mùi hương này đã khiến anh hiểu lầm Sở Nghiêu, rồi mang nỗi thất vọng trong cơn tức giận rời khỏi phòng tân hôn, bỏ mặc A Nghiêu một mình.
Nhϊếp Mạn Mạn, may mắn lắm tôi mới nhận được món quà lớn này từ bà.
Bà ép A Nghiêu đến mức này, chẳng phải là muốn em ấy không bao giờ ngẩng đầu lên được trước mặt tôi, muốn chúng tôi bất hòa sao?
Tôi nợ A Nghiêu rất nhiều, có cơ hội sống lại lần nữa thì nhất định sẽ trân trọng, giúp em ấy tỏa sáng rực rỡ.
Còn bà...
Sở Nghiêu không hề biết chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, Lục Tranh đã nghĩ nhiều như vậy.
Lúc này, cậu như đang trôi nổi giữa những đám mây, không cảm thấy xíu chân thật nào.
Cậu len lén ngẩng cổ lên một chút, nhìn đôi giày da đang đi đi dừng dừng trước mặt.
Lục Tranh bận rộn tháo dỡ màn giường kém sang trên giường, đem tất cả những thứ có thể khiến Sở Nghiêu thêm tự ti gom lại rồi ném ra cửa.
Lục Tranh không sai bảo ai khác, mà tự mình làm lấy.
Dọn dẹp xong xuôi, Lục Tranh mới quay lại, thân thể cao lớn ngồi xuống trước mặt Sở Nghiêu.
"A Nghiêu, những thứ này không hợp ý anh, đã là phòng tân hôn của chúng ta thì anh muốn trang trí theo ý mình, được không?"
Rõ ràng quan tâm đến cảm xúc của Sở Nghiêu, nhưng Lục Tranh lại nói là do mình không thích.
Nghe người đàn ông nói "phòng tân hôn của chúng ta", trái tim Sở Nghiêu nảy lên mấy cái.
Trong mắt cũng dâng lên vẻ cảm kích.
Màn che cùng ánh đèn hồng phấn trong phòng tân hôn khiến Sở Nghiêu cảm thấy mình giống như omega đứng đường trong hẻm nhỏ vậy.
Bất kể mục đích của Lục Tranh là gì, việc có thể khiến những món đồ trang trí khó coi kia biến mất cũng khiến tâm trạng cậu nhẹ nhõm hơn.
Sở Nghiêu khẽ gật đầu, coi như đồng ý với lời của Lục Tranh.
Lục Tranh thấy cậu gật đầu nhưng độ cong của động tác lại gần như không thể nhận ra, song vẫn nở một nụ cười mãn nguyện.
Dù sao đây cũng là một trong số ít lần hai người giao tiếp, hơn nữa Sở Nghiêu còn chịu đáp lại.
Lục Tranh đứng dậy, muốn xoa đầu người trước mắt, nhưng đột nhiên lại ghét bỏ nhìn bàn tay mình, vừa rồi tháo màn giường và dọn đồ đạc nên đã làm bẩn tay rồi.
"Không cần cảm ơn." Người đàn ông xoay người, mang tâm trạng vui vẻ đi về phía phòng tắm.
Để lại Sở Nghiêu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng người đàn ông.
[Sao anh ấy biết mình gật đầu là muốn nói cảm ơn vậy?]
98
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
