0 chữ
Chương 21
Chương 21
Tất cả mọi người có mặt đều ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đứng giữa phòng khách.
Thần sắc người đàn ông lạnh lùng, tóc mái toàn bộ vuốt ngược lên trên, chỉ có một chút tóc mai lòa xòa bên thái dương.
Dáng người anh cao ráo, mặc áo sơ mi trắng dù tùy ý cởi hai cúc áo, cũng không che giấu được khí chất cao quý trên người.
Nhưng chính là một vị chỉ huy Liên Bang trầm ổn cao quý, nắm trong tay tài nguyên ưu tú nhất toàn bộ tinh cầu này, lại dựa vào một câu nói độc địa, đã khiến nhị hoàng tử tức đến ngất xỉu...
Miệng Lạc Ngải há thành hình chữ "O", bản thân anh ta dù có tệ đến đâu, cũng chưa từng bị lão đại mắng chửi bao giờ, cho nên... Là do anh ta còn chưa đủ tệ sao?
Sở Sinh ngã xuống, Lục Tranh ngay cả một ánh mắt cũng lười ban cho hắn ta.
Lúc mọi người đều cúi đầu, im lặng chờ đợi anh chỉ ra người tiếp theo để giáo huấn, anh lại đột nhiên thu lại khí thế lạnh lùng, quay đầu đánh giá Sở Nghiêu một chút.
"A Nghiêu, em không sao chứ? Có lạnh không, em mặc... Thôi, vẫn là để anh làm cho, em vừa động, hơi ấm sẽ thoát ra ngoài mất." Lục Tranh lải nhải nói, sải bước đi về phía Sở Nghiêu đang ngẩn người.
"Em đợi thêm chút nữa, đám con cháu hoàng thất này thật sự là vô dụng, không dạy dỗ cho tốt, sau này sẽ gây thêm phiền phức."
Lục Tranh cài cúc áo vest đang khoác trên vai Sở Nghiêu, bàn tay to lớn miết chặt phần áo còn hở ra rồi mới đứng dậy.
"Nhanh thôi mà."
Khóe môi anh cong lên, đôi môi mỏng manh trông vừa đa tình lại vừa bạc tình.
Trong đáy mắt ẩn chứa tình ý tha thiết, toát lên vẻ chân thành và vui mừng.
Tuy nhiên, khi anh quay đầu nhìn về phía những người trên mặt đất, lại là sự chán ghét và khinh thường không thèm che giấu.
Như muốn thực hiện lời hứa "nhanh thôi" với Sở Nghiêu, lần này Lục Tranh không châm chọc từ từ nữa, mà trực tiếp tùy ý chỉ tay.
Vừa vặn chỉ vào người anh họ của Sở Sinh - Nhiếp Sô.
Nhiếp Sô còn chưa kịp hoàn hồn từ cú thay đổi sắc mặt nhanh chóng của Lục Tranh, ngón tay đầy sức mạnh kia đã chỉ thẳng vào chóp mũi anh ta.
"Cậu, chính là cậu, cả ngày chỉ biết chạy đến những nơi dơ bẩn đó, tuổi còn trẻ đã tự hủy hoại tinh nguyên của bản thân."
"Ngay cả tôi cũng từng nghe nói chuyện cậu vừa mới bắt đầu đã kết thúc, thế nào? Gấp lắm sao?"
"Không được thì chính là không được, còn ép người khác phải khen cậu, cậu không thấy ngại sao, khen cậu cái gì, khen cậu nhanh à?"
"Nghe nói ông cụ nhà cậu còn ra sức bồi bổ cho cậu, ai biết cậu vừa bổ vừa xả, cậu có xứng đáng với sự quan tâm của trưởng bối không?"
"Đồ vô dụng, đúng là làm mất mặt Alpha."
Lục Tranh nói xong, như thật sự cảm thấy mất mặt, lạnh lùng liếc nhìn phần hông của Nhiếp Sô.
Lục Tranh nói rất nhanh, hơn nữa không chút lưu tình.
Sở Nghiêu ngây ngốc nhìn đôi môi đẹp đẽ của Lục Tranh đóng mở, nhưng bên tai lại không nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Yên tĩnh đến kỳ lạ, Sở Nghiêu đầu tiên là giật mình, còn tưởng rằng mình bị điếc, may mà Lục Tranh nhanh chóng nói xong, mới khôi phục lại mật độ không khí xung quanh Sở Nghiêu.
Anh không muốn để những chuyện bẩn thỉu này làm bẩn tai A Nghiêu của anh.
Đúng như mong muốn, Nhiếp Sô cũng giống như Sở Sinh, bí mật bị vạch trần trước mặt mọi người, hơn nữa còn bị dùng lời lẽ cay độc phê bình một phen.
Không được... Không được... Nhanh... Xả nhanh...
Vài từ ngữ như sống dậy trong đầu, điên cuồng vặn vẹo từng nét chữ.
Nhiếp Sô thẹn quá hóa giận, "hộc hộc" thở dốc mấy hơi, cũng giống như Sở Sinh "bịch" một tiếng ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Người khởi xướng thản nhiên phun ra hai chữ: "Gỗ mục."
Vẻ mặt Lạc Ngải bội phục nhìn Lục Tranh: "Chậc chậc, quả nhiên là lão đại, đánh nhau đã trâu bò, ngay cả mắng chửi người cũng là mạnh nhất tinh tế."
Lạc Ngải một mình dựa vào cửa đang cảm thán, lại đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát, theo bản năng nhìn theo hướng đó, lập tức thấy Lục Tranh đang bất mãn nhìn mình.
Lạc Ngải sửng sốt, đưa tay chỉ vào chóp mũi mình: "Tôi? Không lẽ lão đại ngay cả mình cũng không tha? Đừng mà~~~ Ngài ngàn vạn lần đừng nói chuyện tôi đi nhiều chuyện rồi bị coi là nghi phạm bắt vào cục cảnh sát Liên Bang ra nhé."
Lạc Ngải vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ tự vạch trần, dù sao chỉ cần bản thân không sợ, người khác cũng không nắm được nhược điểm của mình.
"Những người khác giao cho cậu xử lý, ngày mai tôi muốn nhìn thấy một bản báo cáo chi tiết và khiến tôi hài lòng."
Lục Tranh phân phó xong, xoay người đi về phía Sở Nghiêu.
Thần sắc người đàn ông lạnh lùng, tóc mái toàn bộ vuốt ngược lên trên, chỉ có một chút tóc mai lòa xòa bên thái dương.
Dáng người anh cao ráo, mặc áo sơ mi trắng dù tùy ý cởi hai cúc áo, cũng không che giấu được khí chất cao quý trên người.
Nhưng chính là một vị chỉ huy Liên Bang trầm ổn cao quý, nắm trong tay tài nguyên ưu tú nhất toàn bộ tinh cầu này, lại dựa vào một câu nói độc địa, đã khiến nhị hoàng tử tức đến ngất xỉu...
Miệng Lạc Ngải há thành hình chữ "O", bản thân anh ta dù có tệ đến đâu, cũng chưa từng bị lão đại mắng chửi bao giờ, cho nên... Là do anh ta còn chưa đủ tệ sao?
Sở Sinh ngã xuống, Lục Tranh ngay cả một ánh mắt cũng lười ban cho hắn ta.
Lúc mọi người đều cúi đầu, im lặng chờ đợi anh chỉ ra người tiếp theo để giáo huấn, anh lại đột nhiên thu lại khí thế lạnh lùng, quay đầu đánh giá Sở Nghiêu một chút.
"Em đợi thêm chút nữa, đám con cháu hoàng thất này thật sự là vô dụng, không dạy dỗ cho tốt, sau này sẽ gây thêm phiền phức."
Lục Tranh cài cúc áo vest đang khoác trên vai Sở Nghiêu, bàn tay to lớn miết chặt phần áo còn hở ra rồi mới đứng dậy.
"Nhanh thôi mà."
Khóe môi anh cong lên, đôi môi mỏng manh trông vừa đa tình lại vừa bạc tình.
Trong đáy mắt ẩn chứa tình ý tha thiết, toát lên vẻ chân thành và vui mừng.
Tuy nhiên, khi anh quay đầu nhìn về phía những người trên mặt đất, lại là sự chán ghét và khinh thường không thèm che giấu.
Như muốn thực hiện lời hứa "nhanh thôi" với Sở Nghiêu, lần này Lục Tranh không châm chọc từ từ nữa, mà trực tiếp tùy ý chỉ tay.
Nhiếp Sô còn chưa kịp hoàn hồn từ cú thay đổi sắc mặt nhanh chóng của Lục Tranh, ngón tay đầy sức mạnh kia đã chỉ thẳng vào chóp mũi anh ta.
"Cậu, chính là cậu, cả ngày chỉ biết chạy đến những nơi dơ bẩn đó, tuổi còn trẻ đã tự hủy hoại tinh nguyên của bản thân."
"Ngay cả tôi cũng từng nghe nói chuyện cậu vừa mới bắt đầu đã kết thúc, thế nào? Gấp lắm sao?"
"Không được thì chính là không được, còn ép người khác phải khen cậu, cậu không thấy ngại sao, khen cậu cái gì, khen cậu nhanh à?"
"Nghe nói ông cụ nhà cậu còn ra sức bồi bổ cho cậu, ai biết cậu vừa bổ vừa xả, cậu có xứng đáng với sự quan tâm của trưởng bối không?"
"Đồ vô dụng, đúng là làm mất mặt Alpha."
Lục Tranh nói xong, như thật sự cảm thấy mất mặt, lạnh lùng liếc nhìn phần hông của Nhiếp Sô.
Sở Nghiêu ngây ngốc nhìn đôi môi đẹp đẽ của Lục Tranh đóng mở, nhưng bên tai lại không nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Yên tĩnh đến kỳ lạ, Sở Nghiêu đầu tiên là giật mình, còn tưởng rằng mình bị điếc, may mà Lục Tranh nhanh chóng nói xong, mới khôi phục lại mật độ không khí xung quanh Sở Nghiêu.
Anh không muốn để những chuyện bẩn thỉu này làm bẩn tai A Nghiêu của anh.
Đúng như mong muốn, Nhiếp Sô cũng giống như Sở Sinh, bí mật bị vạch trần trước mặt mọi người, hơn nữa còn bị dùng lời lẽ cay độc phê bình một phen.
Không được... Không được... Nhanh... Xả nhanh...
Vài từ ngữ như sống dậy trong đầu, điên cuồng vặn vẹo từng nét chữ.
Nhiếp Sô thẹn quá hóa giận, "hộc hộc" thở dốc mấy hơi, cũng giống như Sở Sinh "bịch" một tiếng ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Người khởi xướng thản nhiên phun ra hai chữ: "Gỗ mục."
Vẻ mặt Lạc Ngải bội phục nhìn Lục Tranh: "Chậc chậc, quả nhiên là lão đại, đánh nhau đã trâu bò, ngay cả mắng chửi người cũng là mạnh nhất tinh tế."
Lạc Ngải một mình dựa vào cửa đang cảm thán, lại đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát, theo bản năng nhìn theo hướng đó, lập tức thấy Lục Tranh đang bất mãn nhìn mình.
Lạc Ngải sửng sốt, đưa tay chỉ vào chóp mũi mình: "Tôi? Không lẽ lão đại ngay cả mình cũng không tha? Đừng mà~~~ Ngài ngàn vạn lần đừng nói chuyện tôi đi nhiều chuyện rồi bị coi là nghi phạm bắt vào cục cảnh sát Liên Bang ra nhé."
Lạc Ngải vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ tự vạch trần, dù sao chỉ cần bản thân không sợ, người khác cũng không nắm được nhược điểm của mình.
"Những người khác giao cho cậu xử lý, ngày mai tôi muốn nhìn thấy một bản báo cáo chi tiết và khiến tôi hài lòng."
Lục Tranh phân phó xong, xoay người đi về phía Sở Nghiêu.
101
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
