0 chữ
Chương 21
Chương 21
Nói xong, hắn im lặng chờ Lục Yến Dương cúp máy.
Điện thoại vang lên tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi kết thúc. Lục Cẩn Niên buông tay, Tiểu Thư thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lo lắng hỏi:
“Lục tổng, ngài không sao chứ?”
Lục Cẩn Niên lắc đầu, đưa điện thoại lại cho cô: “Tiểu Thư, cô về trước đi, tôi muốn ở một mình một lúc.”
Tiểu Thư nhìn hắn đầy lo lắng, nhưng cũng không tiện nói thêm gì, đành ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng “cạch” một tiếng khép lại. Sự yên tĩnh lập tức phủ lên căn phòng. Lục Cẩn Niên cuộn mình trong chăn, mở to mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đen đặc ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, hắn vươn tay lấy điện thoại, theo thói quen bấm một dãy số quen thuộc.
Âm thanh “đô đô đô” vang lên vài tiếng…
“Có chuyện gì?”
Lục Cẩn Niên mím môi, ánh mắt dán vào màn hình, như thể muốn nhìn xuyên qua điện thoại để thấy được người ở đầu dây bên kia.
“Lục Cẩn Niên, nếu anh không nói gì thì tôi cúp máy đây.” Giọng Sở Niệm nghe có chút mất kiên nhẫn.
Lục Cẩn Niên bỗng khẽ bật cười.
Người bên kia ngẩn người, đang định mở miệng, thì nghe Lục Cẩn Niên khẽ lẩm bẩm một câu:
“… Sống lại rồi.”
(Tác giả có lời muốn nói: Não toàn chuyện yêu đương, Tiểu Lục tổng đúng là một tên ngốc si tình chính hiệu.)
----
Sau khi rời khỏi bệnh viện, đã một tuần trôi qua, Sở Niệm vẫn chưa liên lạc với Lục Cẩn Niên lần nào.
Cậu cúi đầu nhìn qua lịch sử trò chuyện từ một tuần trước. Đúng lúc ấy, loa thông báo trên tường bỗng vang lên:
"Xin mời Sở Niệm số 25 vào phòng khám số ba."
Ngón tay đang dừng lại trên màn hình điện thoại khẽ rời đi, Sở Niệm bỏ điện thoại vào túi, sau đó đứng dậy, bước về phía phòng khám số ba.
Đây là bệnh viện mà Từ Trì giúp cậu liên hệ, một nơi chuyên trị liệu tâm lý. Vốn dĩ cậu nên đến từ tuần trước, nhưng vì vướng vào một dự án khó giải quyết nên bị trì hoãn mãi, đến khi dự án hoàn thành xong cậu mới bớt được chút thời gian tới khám.
Đẩy cửa lớn của phòng trị liệu ra, vừa hay một bệnh nhân khác cũng đang đi ra, là một cô gái trông chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, buộc tóc đuôi ngựa cao. Sở Niệm liếc nhìn biểu cảm u ám của cô bé khi đi vào, nhưng lúc rời khỏi thì khóe môi lại khẽ cong lên thành một nụ cười.
Gương mặt rạng rỡ, vui vẻ ấy khiến Sở Niệm bất giác chú ý, thầm nghĩ: "Bác sĩ tâm lý này có vẻ thực sự lợi hại."
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa lướt ngang qua cậu, cùng lúc ấy, Sở Niệm lại nghe được một câu vang lên trong đầu:
[Ai da, thời gian khám sao trôi nhanh thế, lần sau mình nên giả vờ mắc bệnh gì để gặp bác sĩ Lâm đây?]
Bước chân của Sở Niệm khựng lại trong chốc lát.
... Còn có thể làm như vậy sao?
Điện thoại vang lên tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi kết thúc. Lục Cẩn Niên buông tay, Tiểu Thư thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lo lắng hỏi:
“Lục tổng, ngài không sao chứ?”
Lục Cẩn Niên lắc đầu, đưa điện thoại lại cho cô: “Tiểu Thư, cô về trước đi, tôi muốn ở một mình một lúc.”
Tiểu Thư nhìn hắn đầy lo lắng, nhưng cũng không tiện nói thêm gì, đành ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng “cạch” một tiếng khép lại. Sự yên tĩnh lập tức phủ lên căn phòng. Lục Cẩn Niên cuộn mình trong chăn, mở to mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đen đặc ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, hắn vươn tay lấy điện thoại, theo thói quen bấm một dãy số quen thuộc.
Âm thanh “đô đô đô” vang lên vài tiếng…
“Có chuyện gì?”
Lục Cẩn Niên mím môi, ánh mắt dán vào màn hình, như thể muốn nhìn xuyên qua điện thoại để thấy được người ở đầu dây bên kia.
Lục Cẩn Niên bỗng khẽ bật cười.
Người bên kia ngẩn người, đang định mở miệng, thì nghe Lục Cẩn Niên khẽ lẩm bẩm một câu:
“… Sống lại rồi.”
(Tác giả có lời muốn nói: Não toàn chuyện yêu đương, Tiểu Lục tổng đúng là một tên ngốc si tình chính hiệu.)
----
Sau khi rời khỏi bệnh viện, đã một tuần trôi qua, Sở Niệm vẫn chưa liên lạc với Lục Cẩn Niên lần nào.
Cậu cúi đầu nhìn qua lịch sử trò chuyện từ một tuần trước. Đúng lúc ấy, loa thông báo trên tường bỗng vang lên:
"Xin mời Sở Niệm số 25 vào phòng khám số ba."
Ngón tay đang dừng lại trên màn hình điện thoại khẽ rời đi, Sở Niệm bỏ điện thoại vào túi, sau đó đứng dậy, bước về phía phòng khám số ba.
Đẩy cửa lớn của phòng trị liệu ra, vừa hay một bệnh nhân khác cũng đang đi ra, là một cô gái trông chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, buộc tóc đuôi ngựa cao. Sở Niệm liếc nhìn biểu cảm u ám của cô bé khi đi vào, nhưng lúc rời khỏi thì khóe môi lại khẽ cong lên thành một nụ cười.
Gương mặt rạng rỡ, vui vẻ ấy khiến Sở Niệm bất giác chú ý, thầm nghĩ: "Bác sĩ tâm lý này có vẻ thực sự lợi hại."
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa lướt ngang qua cậu, cùng lúc ấy, Sở Niệm lại nghe được một câu vang lên trong đầu:
Bước chân của Sở Niệm khựng lại trong chốc lát.
... Còn có thể làm như vậy sao?
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
