TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Cậu bước vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.

Không gian bên trong khá rộng rãi, cách bày trí lại đơn giản, thoải mái. Một bên tường đặt mấy chiếc sofa da nhỏ có kiểu dáng thư giãn, bao quanh chiếc bàn trà pha lê ở giữa. Trên bàn còn hai chiếc cốc giấy chưa vứt, rõ ràng là của người bệnh trước để lại.

Không xa ghế sofa là một bàn làm việc, sau máy tính là một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Nghe tiếng bước chân, bác sĩ đứng dậy chủ động chào hỏi:

“Sở tiên sinh đúng không? Mời ngồi.”

Sở Niệm gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện bàn làm việc. Ánh mắt hắn lướt qua bảng tên trước ngực bác sĩ:

“Lâm Du Triết.”

“Uống chút nước đi.”

Ngón tay thon dài đưa tới một chiếc cốc giấy. Sở Niệm nhận lấy từ tay hắn ta, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Nói xong, cậu nhấp một ngụm nhỏ, dòng nước ấm khiến môi dịu lại.

“Thật xin lỗi bác sĩ Lâm, đáng lẽ tôi nên tới từ tuần trước, chỉ là công việc hơi có bận...” Sở Niệm cụp mắt, giọng nói mang theo chút áy náy.

Lâm Du Triết ngồi lại ghế, đan hai tay đặt lên bàn:

“Sở tiên sinh, đây là lần thứ năm anh xin lỗi tôi rồi đấy. Tôi cũng từng nói rồi, trị liệu tâm lý không phải kỳ thi, anh cứ xem tôi như một người bạn là được.”

“Tôi có nghe Từ Trì nói, gần đây anh thường nghe thấy ảo giác âm thanh?” Lâm Du Triết hỏi:

“Tôi có thể biết, đó là loại âm thanh như thế nào không?”

Sở Niệm chớp mắt, cổ họng khẽ chuyển động, tay đặt trên đùi bắt đầu rịn mồ hôi, hàng mày nhíu lại, rõ ràng là không biết phải trả lời thế nào.

“Là quá khó mô tả sao?” Lâm Du Triết dịu giọng:

“Vậy để tôi hỏi cách khác nhé. Âm thanh đó giống như có người bàn tán về anh, hay phê phán anh, hoặc là ra lệnh cho anh?”

Giọng hắn nhẹ nhàng, cùng với mùi hương nhàn nhạt trong phòng khiến tâm trạng căng thẳng của Sở Niệm dần thả lỏng. Cậu khẽ mím môi, rốt cuộc cũng đáp:

“Là tiếng lòng.”

Lời vừa dứt, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Du Triết. Người đàn ông kia thoáng sững người vài giây, rồi lặp lại:

“Tiếng lòng?”

“Ừm.” Sở Niệm gật đầu:

“Nghe có vẻ khó tin, nhưng...”

“Bác sĩ tâm lý không có lý do gì để không tin bệnh nhân của mình.” Lời cậu nói còn chưa dứt đã bị Lâm Du Triết nhẹ nhàng ngắt lời.

Lâm Du Triết đưa tay chống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào Sở Niệm, các ngón tay khẽ gõ lên xương cằm. Cặp kính trên sống mũi càng khiến gương mặt hắn thêm phần trầm ổn và bí ẩn.

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.