0 chữ
Chương 20
Chương 20
Lục Cẩn Niên cắn môi, nuốt nước bọt xuống.
“Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng cậu đã thích người ta từ rất lâu rồi...”
“Hạ Tinh.” Lục Cẩn Niên cắt ngang: “Chuyện này để sau đi, Lục Cẩn Sơ đang gọi cho tôi.”
“Này... Lục Cẩn Niên, đợi đã! Này!!”
Một cái chạm nhẹ lên màn hình, giọng Hạ Tinh liền bị ngắt giữa chừng. Lục Cẩn Niên thả điện thoại xuống, thở ra một hơi dài.
Những lời nói dối và bí mật sâu trong lòng hắn suýt chút nữa thì bị Hạ Tinh lật tẩy rồi.
Hắn cảm thấy tim mình đang đập “thình thịch” loạn lên, Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, tựa vào đầu giường, nơi bị Sở Niệm cố ý đánh vừa nãy bắt đầu đau âm ỉ.
Phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh, ánh sáng ngoài trời dần nhạt đi, bị màn đêm nuốt trọn từng chút một.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên phá tan sự yên tĩnh. Lục Cẩn Niên mở mắt ra, thấy Tiểu Thư đang cầm điện thoại nói vài câu với người bên kia, rồi mang khuôn mặt tái nhợt bước tới bên hắn.
“Lục tổng, có người tìm ngài……” Cô đưa điện thoại tới trước mặt hắn.
Lục Cẩn Niên nhìn dãy số hiển thị trên đó, ánh mắt tối lại.
Hắn nhận lấy: “Ba.”
“Cẩn Niên à.” Một giọng nói già nua truyền qua điện thoại, khi nghe thấy giọng hắn thì mang theo ý cười nhẹ:
“Nghe nói con gặp tai nạn, ba chỉ muốn hỏi con hiện tại thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, không nghiêm trọng lắm.” Giọng Lục Cẩn Niên không thể hiện chút cảm xúc nào.
“Vậy thì tốt rồi.” Lục Yến Dương nói:
“Chờ con khỏe lại, về nhà một chuyến đi, mẹ con nhớ con lắm.”
Lục Cẩn Niên khẽ “Ừ” một tiếng, Tiểu Thư đứng bên cạnh lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở bàn tay siết chặt đến trắng bệch của Lục Cẩn Niên.
“À đúng rồi.” Lục Yến Dương chợt nhớ ra gì đó.
“Gần đây chú Tang của con muốn gặp con một lần, con tìm thời gian liên lạc với ông ấy đi. Dù sao thì hôn sự với con gái ông ấy cũng cần bàn bạc cho đàng hoàng.”
Môi Lục Cẩn Niên run rẩy: “Ba… đừng cứ ép con như vậy…”
“Sao mà không gấp được?” Lục Yến Dương hỏi lại:
“Con cũng sắp 27 rồi, nên biết nghĩ xa một chút.”
“Ba cũng đã nói rồi, đây là liên hôn thương nghiệp. Có nhà họ Tang chống lưng, Lam Thịnh mới có thể phát triển tốt hơn.” Lục Yến Dương tiếp tục:
“Nếu con có năng lực như anh trai con, ba còn phải dùng đến cách này chắc?”
“Lục Cẩn Niên, con tồn tại là để có giá trị.”
“Đừng bướng bỉnh như vậy nữa, hiểu không?”
Lục Cẩn Niên cau mày, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thốt nên lời.
“… Con biết rồi.”
“Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng cậu đã thích người ta từ rất lâu rồi...”
“Hạ Tinh.” Lục Cẩn Niên cắt ngang: “Chuyện này để sau đi, Lục Cẩn Sơ đang gọi cho tôi.”
“Này... Lục Cẩn Niên, đợi đã! Này!!”
Một cái chạm nhẹ lên màn hình, giọng Hạ Tinh liền bị ngắt giữa chừng. Lục Cẩn Niên thả điện thoại xuống, thở ra một hơi dài.
Những lời nói dối và bí mật sâu trong lòng hắn suýt chút nữa thì bị Hạ Tinh lật tẩy rồi.
Hắn cảm thấy tim mình đang đập “thình thịch” loạn lên, Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, tựa vào đầu giường, nơi bị Sở Niệm cố ý đánh vừa nãy bắt đầu đau âm ỉ.
Phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh, ánh sáng ngoài trời dần nhạt đi, bị màn đêm nuốt trọn từng chút một.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên phá tan sự yên tĩnh. Lục Cẩn Niên mở mắt ra, thấy Tiểu Thư đang cầm điện thoại nói vài câu với người bên kia, rồi mang khuôn mặt tái nhợt bước tới bên hắn.
Lục Cẩn Niên nhìn dãy số hiển thị trên đó, ánh mắt tối lại.
Hắn nhận lấy: “Ba.”
“Cẩn Niên à.” Một giọng nói già nua truyền qua điện thoại, khi nghe thấy giọng hắn thì mang theo ý cười nhẹ:
“Nghe nói con gặp tai nạn, ba chỉ muốn hỏi con hiện tại thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, không nghiêm trọng lắm.” Giọng Lục Cẩn Niên không thể hiện chút cảm xúc nào.
“Vậy thì tốt rồi.” Lục Yến Dương nói:
“Chờ con khỏe lại, về nhà một chuyến đi, mẹ con nhớ con lắm.”
Lục Cẩn Niên khẽ “Ừ” một tiếng, Tiểu Thư đứng bên cạnh lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở bàn tay siết chặt đến trắng bệch của Lục Cẩn Niên.
“À đúng rồi.” Lục Yến Dương chợt nhớ ra gì đó.
“Gần đây chú Tang của con muốn gặp con một lần, con tìm thời gian liên lạc với ông ấy đi. Dù sao thì hôn sự với con gái ông ấy cũng cần bàn bạc cho đàng hoàng.”
“Sao mà không gấp được?” Lục Yến Dương hỏi lại:
“Con cũng sắp 27 rồi, nên biết nghĩ xa một chút.”
“Ba cũng đã nói rồi, đây là liên hôn thương nghiệp. Có nhà họ Tang chống lưng, Lam Thịnh mới có thể phát triển tốt hơn.” Lục Yến Dương tiếp tục:
“Nếu con có năng lực như anh trai con, ba còn phải dùng đến cách này chắc?”
“Lục Cẩn Niên, con tồn tại là để có giá trị.”
“Đừng bướng bỉnh như vậy nữa, hiểu không?”
Lục Cẩn Niên cau mày, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thốt nên lời.
“… Con biết rồi.”
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
