0 chữ
Chương 19
Chương 19
Trong phòng bệnh.
Lục Cẩn Niên đang dùng điện thoại chụp lại vết đỏ còn sót lại trên tay mình, còn Tiểu Thư thì bị hắn bắt phải cầm đèn bổ sung ánh sáng cho mình.
Hắn thử đủ mọi góc chụp, nhưng trước sau đều không hài lòng. Cuối cùng, lúc vết đỏ gần như sắp biến mất, hắn mới chọn được một tấm ưng ý trong hàng trăm tấm đã chụp.
“Thế nào?”
Lục Cẩn Niên đưa ảnh cho Tiểu Thư xem. Bàn tay anh vốn đã đẹp, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, tùy tiện chụp thôi cũng khiến người ta phải khen ngợi.
Tiểu Thư: “Đẹp quá đi mất! Tay của ngài đúng là kiệt tác của Nữ Oa!”
Lục Cẩn Niên nhíu mày: “Tôi hỏi là cái này thế nào.”
Hắn chỉ vào vết đỏ trên tay mình trong ảnh, vết đỏ ấy đã mờ đến mức mắt thường cũng khó thấy.
Tiểu Thư hít vào một hơi: “Sếp à, tôi học vấn có hạn.”
Lục Cẩn Niên nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ. Rồi mở ứng dụng trò chuyện của mình lên, gửi tấm ảnh đó cho người liên hệ gần đây nhất kèm chú thích:
[Yêu nhau ba năm, lần đầu tiên tôi bị vợ đánh này.]
Ngay sau đó, điện thoại hắn rung lên. Trên màn hình hiện lên cuộc gọi đến từ “Hạ Tinh”.
Hắn bắt máy, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã hét ầm lên:
“Lục Cẩn Niên, cậu điên thật rồi đấy à?”
Lục Cẩn Niên "chậc" một tiếng, bình tĩnh đáp:
“Ghen à?”
“Ghen cái đầu cậu chứ!”
Lục Cẩn Niên bật cười: “Ghen vì tôi có người yêu thương tôi thế này này.”
“…”
“Ghen vì cậu...”
Hạ Tinh cố nuốt lại câu chửi vừa bật ra khỏi miệng, đổi chủ đề: “Sắp hết hợp đồng với Sở Niệm rồi đúng không?”
Lục Cẩn Niên chống tay ngồi dậy, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, thần sắc nghiêm túc hơn hẳn:
“Ừ.”
“Hết hợp đồng rồi, cậu định lấy lý do gì để giữ cậu ấy lại?”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ nhẹ rũ hàng mi xuống. Hàng mi dày rợp bóng khiến ánh sáng trong mắt hắn bị che khuất đi. Đầu dây bên kia, Hạ Tinh cũng không giục hắn trả lời, chỉ lặng lẽ im lặng, lắng nghe từng nhịp thở của Lục Cẩn Niên qua điện thoại.
“Một khi đến lúc đó, kiểu gì cũng nghĩ ra cách.” Rất lâu sau, Lục Cẩn Niên mới nói chậm rãi:
“Cùng lắm thì... tôi lại soạn một hợp đồng kết hôn, nói mình mắc bệnh nan y sắp chết rồi, bố mẹ tôi trước khi mất hy vọng tôi lấy vợ, sau đó…”
“Lục Cẩn Niên.” Hạ Tinh thở dài.
“Lần này là thế thân, lần sau là kết hôn giả, mấy lời dối trá rẻ tiền như vậy, cậu nghĩ Sở Niệm không nhận ra sao?”
Lục Cẩn Niên đang dùng điện thoại chụp lại vết đỏ còn sót lại trên tay mình, còn Tiểu Thư thì bị hắn bắt phải cầm đèn bổ sung ánh sáng cho mình.
Hắn thử đủ mọi góc chụp, nhưng trước sau đều không hài lòng. Cuối cùng, lúc vết đỏ gần như sắp biến mất, hắn mới chọn được một tấm ưng ý trong hàng trăm tấm đã chụp.
“Thế nào?”
Lục Cẩn Niên đưa ảnh cho Tiểu Thư xem. Bàn tay anh vốn đã đẹp, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, tùy tiện chụp thôi cũng khiến người ta phải khen ngợi.
Tiểu Thư: “Đẹp quá đi mất! Tay của ngài đúng là kiệt tác của Nữ Oa!”
Lục Cẩn Niên nhíu mày: “Tôi hỏi là cái này thế nào.”
Hắn chỉ vào vết đỏ trên tay mình trong ảnh, vết đỏ ấy đã mờ đến mức mắt thường cũng khó thấy.
Tiểu Thư hít vào một hơi: “Sếp à, tôi học vấn có hạn.”
[Yêu nhau ba năm, lần đầu tiên tôi bị vợ đánh này.]
Ngay sau đó, điện thoại hắn rung lên. Trên màn hình hiện lên cuộc gọi đến từ “Hạ Tinh”.
Hắn bắt máy, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã hét ầm lên:
“Lục Cẩn Niên, cậu điên thật rồi đấy à?”
Lục Cẩn Niên "chậc" một tiếng, bình tĩnh đáp:
“Ghen à?”
“Ghen cái đầu cậu chứ!”
Lục Cẩn Niên bật cười: “Ghen vì tôi có người yêu thương tôi thế này này.”
“…”
“Ghen vì cậu...”
Hạ Tinh cố nuốt lại câu chửi vừa bật ra khỏi miệng, đổi chủ đề: “Sắp hết hợp đồng với Sở Niệm rồi đúng không?”
Lục Cẩn Niên chống tay ngồi dậy, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, thần sắc nghiêm túc hơn hẳn:
“Hết hợp đồng rồi, cậu định lấy lý do gì để giữ cậu ấy lại?”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ nhẹ rũ hàng mi xuống. Hàng mi dày rợp bóng khiến ánh sáng trong mắt hắn bị che khuất đi. Đầu dây bên kia, Hạ Tinh cũng không giục hắn trả lời, chỉ lặng lẽ im lặng, lắng nghe từng nhịp thở của Lục Cẩn Niên qua điện thoại.
“Một khi đến lúc đó, kiểu gì cũng nghĩ ra cách.” Rất lâu sau, Lục Cẩn Niên mới nói chậm rãi:
“Cùng lắm thì... tôi lại soạn một hợp đồng kết hôn, nói mình mắc bệnh nan y sắp chết rồi, bố mẹ tôi trước khi mất hy vọng tôi lấy vợ, sau đó…”
“Lục Cẩn Niên.” Hạ Tinh thở dài.
“Lần này là thế thân, lần sau là kết hôn giả, mấy lời dối trá rẻ tiền như vậy, cậu nghĩ Sở Niệm không nhận ra sao?”
5
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
