0 chữ
Chương 12
Chương 12
Bà ta giãy giụa điên cuồng, há miệng gào thét, còn cố sức kéo cả giường bệnh, khiến nó phát ra những tiếng “Rầm rầm rầm” vang dội khắp phòng.
Sở Niệm được một y tá đỡ dậy, người đó nhíu mày lo lắng nhìn cậu nói:
“Tiên sinh, anh không sao chứ?”
Cậu nâng tay sờ cổ mình, nơi đó hiện rõ hai dấu tay đỏ ửng. Sở Niệm ho sặc sụa mấy tiếng, vừa nãy bị bóp cổ đến mức không thở nổi khiến đầu óc cậu choáng váng, giờ được thả ra, không khí tươi mới tràn vào phổi khiến l*иg ngực cậu càng đau nhức dữ dội hơn.
“Không sao.” Giọng khàn khàn của Sở Niệm đáp lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh, người phụ nữ kia sau khi được tiêm thuốc an thần đã dần dịu xuống, đầu chầm chậm ngả vào gối, nhưng ánh mắt thì vẫn chăm chăm nhìn cậu không rời.
“Xin hỏi, cậu là người nhà của bệnh nhân Liêu Linh sao?”
Lúc này, một bác sĩ đeo kính bước tới. Sở Niệm liếc nhìn bảng tên trên ngực anh ta:
“Tôi là bác sĩ điều trị mới của bà ấy, cứ gọi tôi là bác sĩ Tống là được.”
Bác sĩ Tống khẽ mỉm cười với Sở Niệm, sau đó ra hiệu ra ngoài cửa. Sở Niệm gật đầu, đi theo anh ta ra ngoài.
“Tháng trước bác sĩ Hạ được điều chuyển đến một bệnh viện khác, trước khi đi đã nói sơ qua về tình trạng của bệnh nhân Liêu Linh. Tuy nhiên hiện tại tôi vẫn còn một số điều cần xác nhận lại với cậu.”
Hai người đi đến góc hành lang yên tĩnh, bác sĩ Tống chậm rãi nói:
“Cậu hẳn là biết, bệnh nhân tâm thần mất kiểm soát cảm xúc là chuyện hết sức bình thường. Nhưng Liêu Linh gần đây cảm xúc vốn khá ổn định, vừa rồi đột nhiên lại phát bệnh, nguyên nhân là vì sao...?”
“Vì tôi.”
Sở Niệm đáp, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía người trước mặt: “Tôi không nên đến gặp Liêu Linh, bà ấy cũng không muốn nhìn thấy tôi.”
Bác sĩ Tống rũ mắt xuống, sau đó tiếp tục hỏi: “Câu hỏi sau đây của tôi có thể hơi riêng tư một chút, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận... Bùi Úc – người mà Liêu Linh hay nhắc đến – là ai vậy?”
“Là con trai ruột của bà ấy, nhưng đã qua đời rồi.”
Sở Niệm tiếp tục trả lời: “Liêu Linh chỉ là mẹ nuôi của tôi.”
Trong mắt bác sĩ Tống thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Anh ta nhìn về phía Sở Niệm, lại nhận ra trong đáy mắt đối phương ẩn giấu một cảm xúc không rõ ràng.
Đôi môi Sở Niệm khẽ mấp máy.
“Thật ra, Liêu Linh nói không sai.”
“Người đáng chết, lẽ ra nên là tôi.”
Sở Niệm được một y tá đỡ dậy, người đó nhíu mày lo lắng nhìn cậu nói:
“Tiên sinh, anh không sao chứ?”
Cậu nâng tay sờ cổ mình, nơi đó hiện rõ hai dấu tay đỏ ửng. Sở Niệm ho sặc sụa mấy tiếng, vừa nãy bị bóp cổ đến mức không thở nổi khiến đầu óc cậu choáng váng, giờ được thả ra, không khí tươi mới tràn vào phổi khiến l*иg ngực cậu càng đau nhức dữ dội hơn.
“Không sao.” Giọng khàn khàn của Sở Niệm đáp lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh, người phụ nữ kia sau khi được tiêm thuốc an thần đã dần dịu xuống, đầu chầm chậm ngả vào gối, nhưng ánh mắt thì vẫn chăm chăm nhìn cậu không rời.
“Xin hỏi, cậu là người nhà của bệnh nhân Liêu Linh sao?”
“Tôi là bác sĩ điều trị mới của bà ấy, cứ gọi tôi là bác sĩ Tống là được.”
Bác sĩ Tống khẽ mỉm cười với Sở Niệm, sau đó ra hiệu ra ngoài cửa. Sở Niệm gật đầu, đi theo anh ta ra ngoài.
“Tháng trước bác sĩ Hạ được điều chuyển đến một bệnh viện khác, trước khi đi đã nói sơ qua về tình trạng của bệnh nhân Liêu Linh. Tuy nhiên hiện tại tôi vẫn còn một số điều cần xác nhận lại với cậu.”
Hai người đi đến góc hành lang yên tĩnh, bác sĩ Tống chậm rãi nói:
“Cậu hẳn là biết, bệnh nhân tâm thần mất kiểm soát cảm xúc là chuyện hết sức bình thường. Nhưng Liêu Linh gần đây cảm xúc vốn khá ổn định, vừa rồi đột nhiên lại phát bệnh, nguyên nhân là vì sao...?”
“Vì tôi.”
Bác sĩ Tống rũ mắt xuống, sau đó tiếp tục hỏi: “Câu hỏi sau đây của tôi có thể hơi riêng tư một chút, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận... Bùi Úc – người mà Liêu Linh hay nhắc đến – là ai vậy?”
“Là con trai ruột của bà ấy, nhưng đã qua đời rồi.”
Sở Niệm tiếp tục trả lời: “Liêu Linh chỉ là mẹ nuôi của tôi.”
Trong mắt bác sĩ Tống thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Anh ta nhìn về phía Sở Niệm, lại nhận ra trong đáy mắt đối phương ẩn giấu một cảm xúc không rõ ràng.
Đôi môi Sở Niệm khẽ mấp máy.
“Thật ra, Liêu Linh nói không sai.”
“Người đáng chết, lẽ ra nên là tôi.”
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
