0 chữ
Chương 11
Chương 11
Đa số họ là người lớn tuổi, có người là bẩm sinh, có người do bệnh tật hay tai nạn về sau mà trở nên rối loạn tinh thần. Gia đình không thể cáng đáng việc chăm sóc, nên đành gửi họ vào đây.
Vận khí tốt thì có người tới đón về. Vận khí không tốt, có khi phải ở lại nơi gần như nhà tù này cho đến cuối đời.
Bên cạnh hàng rào có mấy bệnh nhân mặt không cảm xúc im lặng đứng một chỗ, đôi mắt trống rỗng dừng lại trên người Sở Niệm. Cậu cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó hiểu.
Phía sau sân là khu nội trú. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy cửa sổ các phòng đều được chằng kín bằng song sắt. Sở Niệm chào hỏi một y tá, nhận chìa khóa từ tay cô rồi lên lầu.
Cậu dừng trước một phòng bệnh, nhìn vào trong qua ô cửa kính. Trên giường chỉ có một người phụ nữ, nằm quay lưng lại phía cửa. Chăn phủ lên người tạo thành một đường cong nhẹ, dường như đang ngủ say, không động đậy gì.
Sở Niệm cắm chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ rồi mở cửa bước vào. Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ làm phiền đến giấc ngủ của người kia.
Nhưng đúng lúc xoay người, cậu không nhận ra có một bóng người đang lặng lẽ tiến lại gần.
Gần như ngay lập tức, Sở Niệm cảm thấy cổ mình bị siết chặt, lực mạnh đến mức nghẹt thở. Cậu lùi lại theo bản năng, lưng va mạnh vào bức tường lạnh toát, đau đến tê dại.
Sở Niệm nhíu mày, nhìn người phụ nữ tóc tai rối bù trước mặt.
Bà ta trợn trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt lấp đầy sát khí, u ám và vô hồn.
“Đồ… gϊếŧ người!!” Bà ta gào lên với chất giọng khản đặc, lực siết tay mỗi lúc một mạnh hơn.
Sắc mặt Sở Niệm đỏ bừng, tầm nhìn trước mắt dần chuyển sang màu đen. Cậu nắm chặt lấy cổ tay bà ta, cổ họng chỉ phát ra được vài tiếng “hô hô” yếu ớt.
“Tại sao lại gϊếŧ con trai tôi!!”
Người phụ nữ hét lên.
“Tại sao người chết không phải là mày!!”
Đầu đau như búa bổ, l*иg ngực phập phồng kịch liệt vì thiếu dưỡng khí. Sức lực của cậu đang dần cạn kiệt, trước mặt cậu chỉ thấy đôi mắt đỏ ngầu và hàng nước mắt lăn dài trên má bà ta.
Sở Niệm nhìn chằm chằm bà ta, bàn tay đang giữ cổ tay đối phương cũng bắt đầu thả lỏng…
Cậu rõ ràng là có thể đẩy ra.
Chỉ là…
“Rầm!!”
Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy mạnh liền mở tung, mấy y tá và bác sĩ vội vã xông vào, nhanh chóng khống chế bệnh nhân mất kiểm soát. Bọn họ phối hợp cùng nhau, giữ chặt người phụ nữ lại giường bệnh.
Vận khí tốt thì có người tới đón về. Vận khí không tốt, có khi phải ở lại nơi gần như nhà tù này cho đến cuối đời.
Bên cạnh hàng rào có mấy bệnh nhân mặt không cảm xúc im lặng đứng một chỗ, đôi mắt trống rỗng dừng lại trên người Sở Niệm. Cậu cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó hiểu.
Phía sau sân là khu nội trú. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy cửa sổ các phòng đều được chằng kín bằng song sắt. Sở Niệm chào hỏi một y tá, nhận chìa khóa từ tay cô rồi lên lầu.
Cậu dừng trước một phòng bệnh, nhìn vào trong qua ô cửa kính. Trên giường chỉ có một người phụ nữ, nằm quay lưng lại phía cửa. Chăn phủ lên người tạo thành một đường cong nhẹ, dường như đang ngủ say, không động đậy gì.
Nhưng đúng lúc xoay người, cậu không nhận ra có một bóng người đang lặng lẽ tiến lại gần.
Gần như ngay lập tức, Sở Niệm cảm thấy cổ mình bị siết chặt, lực mạnh đến mức nghẹt thở. Cậu lùi lại theo bản năng, lưng va mạnh vào bức tường lạnh toát, đau đến tê dại.
Sở Niệm nhíu mày, nhìn người phụ nữ tóc tai rối bù trước mặt.
Bà ta trợn trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt lấp đầy sát khí, u ám và vô hồn.
“Đồ… gϊếŧ người!!” Bà ta gào lên với chất giọng khản đặc, lực siết tay mỗi lúc một mạnh hơn.
Sắc mặt Sở Niệm đỏ bừng, tầm nhìn trước mắt dần chuyển sang màu đen. Cậu nắm chặt lấy cổ tay bà ta, cổ họng chỉ phát ra được vài tiếng “hô hô” yếu ớt.
Người phụ nữ hét lên.
“Tại sao người chết không phải là mày!!”
Đầu đau như búa bổ, l*иg ngực phập phồng kịch liệt vì thiếu dưỡng khí. Sức lực của cậu đang dần cạn kiệt, trước mặt cậu chỉ thấy đôi mắt đỏ ngầu và hàng nước mắt lăn dài trên má bà ta.
Sở Niệm nhìn chằm chằm bà ta, bàn tay đang giữ cổ tay đối phương cũng bắt đầu thả lỏng…
Cậu rõ ràng là có thể đẩy ra.
Chỉ là…
“Rầm!!”
Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy mạnh liền mở tung, mấy y tá và bác sĩ vội vã xông vào, nhanh chóng khống chế bệnh nhân mất kiểm soát. Bọn họ phối hợp cùng nhau, giữ chặt người phụ nữ lại giường bệnh.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
