0 chữ
Chương 13
Chương 13
Từ sau khi Lục Cẩn Niên gặp chuyện, Sở Niệm thường xuyên đến thăm hắn.
Dù rằng điều đó là do Từ Trì yêu cầu, chứ bản thân Sở Niệm hoàn toàn không muốn.
Nhưng giữa cậu và Lục Cẩn Niên vẫn còn hợp đồng, có lẽ đúng như lời Từ Trì, trong hai tháng cuối cùng trước khi hợp đồng kết thúc, kiếm thêm được gì thì cứ kiếm.
Dù sao thì Tần Ninh cũng sắp trở về, Lục Cẩn Niên sớm muộn cũng sẽ chuyển sự chú ý khỏi cậu mà quay lại với Tần Ninh.
Sở Niệm đã hạ quyết tâm, nếu đã là thế thân thì phải làm một thế thân không dính dáng đến tình cảm.
Tốt nhất là trước khi bị Lục Cẩn Niên đá đi, tự mình chủ động rút lui là tốt nhất.
Vì vậy mấy hôm trước, cậu đã nhờ Từ Trì tìm người giúp mình soạn sẵn một bản hợp đồng giải ước. Bản thảo hiện giờ đang nằm trong điện thoại cậu, chỉ còn đợi đúng thời điểm, in ra, ký tên là xong.
Đang miên man nghĩ ngợi, thang máy đã dừng lại.
Sở Niệm xách hộp cơm giữ nhiệt bước ra hành lang bệnh viện, nơi đây lúc nào cũng có rất đông y tá đẩy xe thuốc qua lại, làm tiếng kim loại va chạm vang lên leng keng trong không gian yên tĩnh.
Cậu vừa mở cửa phòng bệnh ra, còn chưa kịp bước vào đã thấy ngay người mà những lời đồn đại vẫn hay gọi là "anh trai cướp người yêu của em trai" – Lục Cẩn Sơ – đang đứng bên giường bệnh của Lục Cẩn Niên.
Bước chân Sở Niệm khựng lại một chút, rồi cậu lập tức xoay người định rời đi, không ngờ lại bị Lục Cẩn Niên gọi lại:
“Sở Niệm.”
“Vào đây.”
Sở Niệm do dự mấy giây, cuối cùng mím môi bước tới bên giường Lục Cẩn Niên.
Cậu đưa lưng về phía Lục Cẩn Sơ, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, cúi đầu mở nắp. Phía sau, ánh mắt của Lục Cẩn Sơ lại hoàn toàn không kiêng dè mà dán chặt lên người cậu.
Một lát sau, Lục Cẩn Sơ mở miệng:
“Người này là…?”
Lục Cẩn Niên khẽ bật cười, vươn tay kéo Sở Niệm lại gần mình mấy bước, rồi đột ngột xoay người cậu lại đối mặt với Lục Cẩn Sơ.
Hắn đặt tay nhẹ nhàng lên eo Sở Niệm, giọng nói lãnh đạm như không:
“Là tiểu tình nhân của tôi.”
Sở Niệm chớp mắt một cái. Cậu thật sự không ngờ Lục Cẩn Niên sẽ đột nhiên nói như thế.
Ánh mắt Sở Niệm rơi xuống gương mặt Lục Cẩn Sơ, người có gương mặt cực kỳ giống với em trai anh ta, đúng lúc đối phương cũng đang đánh giá cậu.
Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Cẩn Sơ, giọng cười có vẻ bình thản nhưng lại khiến người nghe cảm thấy sự trào phúng mơ hồ.
Dù rằng điều đó là do Từ Trì yêu cầu, chứ bản thân Sở Niệm hoàn toàn không muốn.
Nhưng giữa cậu và Lục Cẩn Niên vẫn còn hợp đồng, có lẽ đúng như lời Từ Trì, trong hai tháng cuối cùng trước khi hợp đồng kết thúc, kiếm thêm được gì thì cứ kiếm.
Dù sao thì Tần Ninh cũng sắp trở về, Lục Cẩn Niên sớm muộn cũng sẽ chuyển sự chú ý khỏi cậu mà quay lại với Tần Ninh.
Sở Niệm đã hạ quyết tâm, nếu đã là thế thân thì phải làm một thế thân không dính dáng đến tình cảm.
Tốt nhất là trước khi bị Lục Cẩn Niên đá đi, tự mình chủ động rút lui là tốt nhất.
Vì vậy mấy hôm trước, cậu đã nhờ Từ Trì tìm người giúp mình soạn sẵn một bản hợp đồng giải ước. Bản thảo hiện giờ đang nằm trong điện thoại cậu, chỉ còn đợi đúng thời điểm, in ra, ký tên là xong.
Sở Niệm xách hộp cơm giữ nhiệt bước ra hành lang bệnh viện, nơi đây lúc nào cũng có rất đông y tá đẩy xe thuốc qua lại, làm tiếng kim loại va chạm vang lên leng keng trong không gian yên tĩnh.
Cậu vừa mở cửa phòng bệnh ra, còn chưa kịp bước vào đã thấy ngay người mà những lời đồn đại vẫn hay gọi là "anh trai cướp người yêu của em trai" – Lục Cẩn Sơ – đang đứng bên giường bệnh của Lục Cẩn Niên.
Bước chân Sở Niệm khựng lại một chút, rồi cậu lập tức xoay người định rời đi, không ngờ lại bị Lục Cẩn Niên gọi lại:
“Sở Niệm.”
“Vào đây.”
Sở Niệm do dự mấy giây, cuối cùng mím môi bước tới bên giường Lục Cẩn Niên.
Cậu đưa lưng về phía Lục Cẩn Sơ, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, cúi đầu mở nắp. Phía sau, ánh mắt của Lục Cẩn Sơ lại hoàn toàn không kiêng dè mà dán chặt lên người cậu.
“Người này là…?”
Lục Cẩn Niên khẽ bật cười, vươn tay kéo Sở Niệm lại gần mình mấy bước, rồi đột ngột xoay người cậu lại đối mặt với Lục Cẩn Sơ.
Hắn đặt tay nhẹ nhàng lên eo Sở Niệm, giọng nói lãnh đạm như không:
“Là tiểu tình nhân của tôi.”
Sở Niệm chớp mắt một cái. Cậu thật sự không ngờ Lục Cẩn Niên sẽ đột nhiên nói như thế.
Ánh mắt Sở Niệm rơi xuống gương mặt Lục Cẩn Sơ, người có gương mặt cực kỳ giống với em trai anh ta, đúng lúc đối phương cũng đang đánh giá cậu.
Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Cẩn Sơ, giọng cười có vẻ bình thản nhưng lại khiến người nghe cảm thấy sự trào phúng mơ hồ.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
