TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Ra khỏi bệnh viện, Sở Niệm nhận được một tin nhắn thông báo chuyển khoản, là Lục Cẩn Niên gửi tiền cho cậu.

Cậu liếc nhanh qua số dư trong tài khoản, sau đó lập tức chuyển một phần sang tài khoản bệnh viện.

Ra đến ven đường, cậu vẫy xe, vừa ngồi vào liền báo ngay địa chỉ bệnh viện cần đến. Điều hòa trong xe nhanh chóng xua tan lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu, Sở Niệm dựa lưng vào ghế, khẽ thở phào một hơi thật dài.

Khung cảnh phố phường ngoài cửa sổ vùn vụt trôi qua, nhưng cậu không còn tâm trạng để nhìn ngắm gì nữa. Trong đầu sớm đã loạn thành một mớ.

Cậu hoàn toàn không biết mình bắt đầu xuất hiện ảo giác từ khi nào, lại càng không biết phải làm sao để thoát khỏi tình trạng này. Những âm thanh kỳ lạ không rõ nguồn gốc cứ vây quanh khiến Sở Niệm vô thức cảm thấy bực bội.

Cậu đưa tay lên sờ trán, đầu ngón tay chạm phải một vết sẹo nhỏ ở thái dương. Động tác khựng lại, dường như vừa nhớ ra điều gì đó.

Chẳng lẽ là vì cú ngã hôm đó?

Cậu nhíu mày, ngón tay xoa nhẹ vết thương, huyệt thái dương đập thình thịch. Sở Niệm cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

Sắc mặt cậu dần sa sầm, hoàn toàn không để ý đến khí sắc của bản thân đã âm trầm đến mức dọa người.

Ngay cả người tài xế ngồi bên cạnh, sau khi liếc qua nét mặt Sở Niệm, cũng giật giật khóe miệng, cuối cùng vì sợ rước phiền phức mà đành ngậm miệng không nói thêm lời nào.

[… Cái cậu này trông không dễ chọc đâu. Nhỡ cậu ta đi xong rồi giở trò không trả tiền thì sao? Có khi nào mình nên gọi cảnh sát trước không nhỉ…]

Sở Niệm sững người.

Cậu quay đầu nhìn tài xế. Trên trán người kia đang đổ mồ hôi hột như mưa.

Có lẽ cảm giác được ánh nhìn của Sở Niệm, tài xế giật bắn người.

Sở Niệm nói: “… Bác tài, đừng sợ, tôi sẽ trả tiền mà.”

Tài xế lúc này mới thở phào: “Được… được.”

Hai người lại rơi vào im lặng.

Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa kính. Đến nơi, Sở Niệm thanh toán rồi xuống xe, sau đó rất thuần thục đi vào trong.

Đây là một bệnh viện tâm thần được xây ở vùng ngoại ô. Bên cạnh cổng còn treo mấy tấm biển cảm ơn màu đỏ. Sở Niệm liếc mắt nhìn khi đi ngang qua, sau đó giơ tay đẩy cửa bước vào.

Đi chưa được bao xa, trước mắt đã hiện ra một khoảng sân trống được chặn lại bởi hàng rào chắc chắn, bệnh nhân mặc bộ đồ kẻ xanh trắng đang hoạt động dưới sự giám sát của hộ sĩ.

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.