TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30: Vất vả suốt một tiếng làm không công rồi!

[Không nói nữa, báo cáo đi, bớt đôi co với bọn thiểu năng lại, sẽ lây bệnh đó.]

Khu bình luận nhanh chóng sạch sẽ.

Sở Kiều Kiều cắn hạt dưa xem náo nhiệt mà vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn cho lắm.

“Người thân ơi, sau này đừng hung dữ như vậy nữa, giữ anh ta lại thêm một lúc hay bao nhiêu.”

[Đừng cắn hạt dưa nữa mà, mau bói quẻ thứ ba đi, rút tui nè!]

[Tôi là con quay, thích bị người ta quất nhất, hay là rút tôi đi!]

[Lá gan của lầu trên lớn thật đó!]

Sở Kiều Kiều còn chưa xem kịch xong đã bị giục đi làm việc tiếp, cô nhăn mặt, cảm nhận được nỗi khổ của việc đi làm.

Có điều, vừa nghĩ đến cảnh bói xong một quẻ này là mình có thể tan làm, cô lập tức lại xốc lại tinh thần.

Gương mặt của người liên kết thứ ba vừa hiện ra, khu bình luận đã lập tức bùng nổ.

[Trời ơi, có phải tôi hoa mắt rồi không, là anh Lư Minh kìa!]

[Liếʍ màn hình, liếʍ màn hình!]

[Hôm nay là sân chơi của giới giải trí sao? Toàn là người trong giới không.]

Lư Minh là đồng đội ngày xưa của Vân Hiên, trước đây từng đi làm từ thiện chung với đối phương và cũng là người nổi nhanh nhất sau khi Vân Hiên xảy ra chuyện. Hồi trước, anh ta còn từng đăng bài lên tiếng giúp VÂn Hiên, tính cách cũng nổi tiếng là tốt bụng, bây giờ còn đang ở tuyến một, có không ít người hâm mộ.

Nhìn phản ứng trong khu bình luận là đủ biết rồi.

Sở Kiều Kiều lại nhìn anh ta với ánh mắt bình tĩnh, cô vừa cắn hạt dưa vừa tùy tiện hỏi: “Muốn bói cái gì?”

Lư Minh nhìn cô, trên gương mặt hiện ra nụ cười, đáp: “Em gái, tôi không muốn bói cho mình mà muốn xem bói giúp Vân Hiên.”

“Tôi không ngờ cậu ấy lại nghĩ quẩn như thế, cũng may cậu ấy đã được cứu, tin rằng cậu ấy chắc chắn có thể khổ tận cam lai.”

Nói xong, anh ta trưng ra vẻ mặt chân thành.

Sở Kiều Kiều nhìn anh ta rồi đột nhiên bật cười, gật đầu bảo: “Đương nhiên rồi, rất nhanh Vân Hi sẽ gặp được Bá Nhạc của anh ta và trở lại đỉnh cao, tương lai lại xán lạn, sau này sẽ còn giành được các giải thưởng lớn, không còn người nào dám bắt nạt anh ta nữa.”

Nghe thế, ánh mắt của Lư Minh hơi lóe lên nhưng vẫn bày ra thái độ mừng rỡ: “Vậy tốt quá rồi, tôi thật sự thấy mừng cho cậu ấy.”

“Thật sao?” Sở Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn anh ta với vẻ mặt đơn thuần, nhưng lời nói ra lại khiến sắc mặt của Lư Minh chợt thay đổi.

Cô nói: “Anh thấy mừng thật sao? Anh ta quay lại thì những tài nguyên kia của anh đều sẽ mất hết đó, lúc trước rõ ràng là anh bắt nạt bạn nhỏ, nhưng sau khi bị phát hiện lại đổ lên người anh ta, còn cả chuyện dùng một gói đồ ăn vặt để mua chuộc bạn nhỏ ngụy tạo chứng cứ cũng sắp bị phanh phui rồi, anh thật sự có thể vui được hay sao?”

Câu này vừa thốt ra là sắc mặt của Lư Minh đã trắng bệch, tay anh ta siết chặt lại với nhau, nhưng một giây sau đã khôi phục biểu cảm.

Anh ta nhíu mày, hỏi với vẻ hơi khó hiểu: “Em gái, cô nói câu này là có ý gì. Vân Hi chính là người bạn tốt nhất của tôi, năm đó cậu ấy xảy ra chuyện cũng khiến tôi rất đau lòng. Tôi cũng hy vọng cậu ấy có thể bước ra được, nhưng cô cũng không thể vì giúp cậu ấy mà vu vạ cho tôi được.”

[Đúng đó, đúng đó, có bằng chứng không? Không có thì đừng có ăn nói lung tung!]

12

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.