0 chữ
Chương 29
Chương 29: Có người nhảy lầu kìa
[Lầu trên nói chuyện khách sáo chút đi, vừa rồi Sở đại sư đã nói anh ta bị oan rồi mà.]
[Cô ta nói phải thì phải à, có bạn nhỏ đã đích thân ra làm chứng kia kìa, trẻ con không biết nói dối đâu nhé.]
[Cô nhầm! Trẻ con mới dễ nói dối nhất.]
[Được rồi, đừng cãi nhau nữa, tôi chỉ muốn biết Vân Hiên thế nào rồi, không phải anh ta nghĩ quẩn rồi đấy chứ.]
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền tới: “Có người nhảy lầu kìa!”
Trái tim của tất cả mọi người nhảy vọt lên cổ họng.
Cũng may, rất nhanh lại có người nói: “May quá may quá, vẫn còn sống, mau chở tới bệnh viện.”
Điền Vĩ dẫn người nhanh chóng khiêng Vân Hiên lên xe cứu thương, sau đó mới cầm điện thoại của anh ta và nói: “Kiều Kiều, người không sao rồi, cô yên tâm đi.”
Vừa rồi chính Sở Kiều Kiều đã gửi tin nhắn cho ông ta, kêu ông ta tới đây vì có người định nhảy lầu.
Cũng may mà tới kịp lúc, nguy hiểm quá, chỉ chậm một chút nữa thôi là xong, bọn họ vừa mới kê đệm khí cứu sinh vào thì anh ta đã rơi xuống.
Chậm thêm vài giây, chỉ sợ người sẽ không gắng gượng được.
Sở Kiều Kiều bói ra được quả thật tử kiếp của anh ta đã trôi qua, bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, kêu Điền Vĩ áp điện thoại vào tai Vân Hiên và nói: “Bọn họ muốn chúng ta chết vậy chúng ta cứ cố tình không chết, hơn nữa còn phải sống thật đặc sắc và sung sướиɠ, không đánh chết bọn họ được nhưng có thể khiến bọn họ dị ứng muốn chết!”
Vân Hiên: “…”
Khỏi phải nói, tuy rất giống mấy lời bực tức thốt ra nhưng lại rất có lý.
Được, bắt đầu từ hôm nay, ngày nào anh ta cũng sẽ tươi cười để mấy người muốn thấy anh ta khóc phải nghẹn uất muốn chết!
Ngắt liên kết xong, Sở Kiều Kiều đọc mấy phát ngôn tẩy chay trong khu bình luận bèn hừ lạnh một tiếng: “Mồm miệng phải tích đức, đừng có câu gì cũng thốt ra ngoài, còn nữa, những gì mắt thấy nhất định phải là sự thật sao? Có thể động não hộ cái được không, người khác đút cứt cho mấy người ăn thì mấy người cũng ăn à?”
Đám người tẩy chay bị chửi mà phát điên, lại bắt đầu tấn công cô, nói chuyện cũng rất mỉa mai.
[Giúp đỡ Vân Hiên vậy cô cũng chẳng phải cái thứ gì tốt đẹp, không phải cô thích anh ta rồi đấy chứ, hừ, vậy cô phải thất vọng rồi, người ta chỉ thích trẻ con thôi, còn cô ấy hả, già lắm rồi.]
Sở Kiều Kiều ôm gương mặt non choẹt của mình, sáp lại gần ống kính sau đó cười tủm tỉm, nói: “Ờ ờ, cậu trẻ tuổi, cậu trẻ tuổi nhất, cháu trai, còn không mau dập đầu quỳ xuống gọi bà cố đi!”
Người tẩy chay: “…”
A a a a tức vãi!
…
Đám người tẩy chay tức đến mức phát điên, bọn họ chửi xối xả, lần này khỏi cần Sở Kiều Kiều ra tay, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã lên tiếng.
[Không xem thì cút giùm, Sở Kiều Kiều còn già nữa? Con mẹ nó, mày muốn chết sớm đúng không?]
[U là trời, da của Sở Kiều Kiều đẹp thật đó, vừa rồi đột nhiên sáp lại gần làm tôi chảy nước miếng luôn nè. Cô em này chắc chắn muốn dụ dỗ tôi đúng không, hừ, chút thủ đoạn này vẫn chưa đủ đâu, cho tôi xem tiếp đi!]
[Ha ha ha ha, tôi có thể nói mình là người hâm mộ nhan sắc của cô ấy không?]
[Bọn antifan này kia nói chuyện khách sáo một chút đi, đừng cứ hở tí là chửi người, không có một tí giáo dục nào hết.]
[Cô ta nói phải thì phải à, có bạn nhỏ đã đích thân ra làm chứng kia kìa, trẻ con không biết nói dối đâu nhé.]
[Cô nhầm! Trẻ con mới dễ nói dối nhất.]
[Được rồi, đừng cãi nhau nữa, tôi chỉ muốn biết Vân Hiên thế nào rồi, không phải anh ta nghĩ quẩn rồi đấy chứ.]
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền tới: “Có người nhảy lầu kìa!”
Trái tim của tất cả mọi người nhảy vọt lên cổ họng.
Cũng may, rất nhanh lại có người nói: “May quá may quá, vẫn còn sống, mau chở tới bệnh viện.”
Điền Vĩ dẫn người nhanh chóng khiêng Vân Hiên lên xe cứu thương, sau đó mới cầm điện thoại của anh ta và nói: “Kiều Kiều, người không sao rồi, cô yên tâm đi.”
Vừa rồi chính Sở Kiều Kiều đã gửi tin nhắn cho ông ta, kêu ông ta tới đây vì có người định nhảy lầu.
Chậm thêm vài giây, chỉ sợ người sẽ không gắng gượng được.
Sở Kiều Kiều bói ra được quả thật tử kiếp của anh ta đã trôi qua, bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, kêu Điền Vĩ áp điện thoại vào tai Vân Hiên và nói: “Bọn họ muốn chúng ta chết vậy chúng ta cứ cố tình không chết, hơn nữa còn phải sống thật đặc sắc và sung sướиɠ, không đánh chết bọn họ được nhưng có thể khiến bọn họ dị ứng muốn chết!”
Vân Hiên: “…”
Khỏi phải nói, tuy rất giống mấy lời bực tức thốt ra nhưng lại rất có lý.
Được, bắt đầu từ hôm nay, ngày nào anh ta cũng sẽ tươi cười để mấy người muốn thấy anh ta khóc phải nghẹn uất muốn chết!
Đám người tẩy chay bị chửi mà phát điên, lại bắt đầu tấn công cô, nói chuyện cũng rất mỉa mai.
[Giúp đỡ Vân Hiên vậy cô cũng chẳng phải cái thứ gì tốt đẹp, không phải cô thích anh ta rồi đấy chứ, hừ, vậy cô phải thất vọng rồi, người ta chỉ thích trẻ con thôi, còn cô ấy hả, già lắm rồi.]
Sở Kiều Kiều ôm gương mặt non choẹt của mình, sáp lại gần ống kính sau đó cười tủm tỉm, nói: “Ờ ờ, cậu trẻ tuổi, cậu trẻ tuổi nhất, cháu trai, còn không mau dập đầu quỳ xuống gọi bà cố đi!”
A a a a tức vãi!
…
Đám người tẩy chay tức đến mức phát điên, bọn họ chửi xối xả, lần này khỏi cần Sở Kiều Kiều ra tay, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã lên tiếng.
[Không xem thì cút giùm, Sở Kiều Kiều còn già nữa? Con mẹ nó, mày muốn chết sớm đúng không?]
[U là trời, da của Sở Kiều Kiều đẹp thật đó, vừa rồi đột nhiên sáp lại gần làm tôi chảy nước miếng luôn nè. Cô em này chắc chắn muốn dụ dỗ tôi đúng không, hừ, chút thủ đoạn này vẫn chưa đủ đâu, cho tôi xem tiếp đi!]
[Ha ha ha ha, tôi có thể nói mình là người hâm mộ nhan sắc của cô ấy không?]
[Bọn antifan này kia nói chuyện khách sáo một chút đi, đừng cứ hở tí là chửi người, không có một tí giáo dục nào hết.]
12
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
