0 chữ
Chương 31
Chương 31: Làm sao cô ta biết được?
[Ờm… tuy là thế nhưng trước đó Sở Kiều Kiều bói đúng hết đấy.]
[Chưa biết chân tướng, tôi không bênh ai cả.]
Cư dân mạng phía bên Sở Kiều Kiều vẫn còn lý trí nhưng toàn bộ người hâm mộ của Lư Minh đều đang bắt đầu chửi rủa cô, khu bình luận nhanh chóng bị vây công.
Đọc được mấy bình luận này, Lư Minh dựa người lên lưng ghế, cả người thoạt nhìn rất thả lỏng, bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng.
Nhưng Sở Kiều Kiều lại nhìn thấy rất rõ ràng sự khıêυ khí©h trong đáy mắt anh ta, nắm đấm lập tức cứng hơn.
Cô ghét nhất là cái thứ ra vẻ đạo mạo này!
Cô siết nắm tay, nói: “Tôi là giả hết hả?”
“Đúng đó, em gái, nếu cô còn bôi nhọ tôi nữa thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đấy.” Lư Minh nghiêm túc nói.
Hay lắm.
Sở Kiều Kiều nói: “Vậy anh có dám mở tệp thư mục bí mật thứ hai trong máy tính của mình ra không?”
Làm sao cô ta biết được?
Lư Minh cố gắng kiểm soát biểu cảm trên gương mặt mình, cười bảo: “Tôi không có tập thư mục bí mật nào hết.”
Nói rồi, anh ta hiên ngang quay camera về phía màn hình máy tính, bên trên là các loại kịch bản, bên trong còn làm không ít ghi chép và tiểu sử về nhân vật, khiến đám người hâm mộ của anh ta lại khen anh ta kính nghiệp.
Lư Minh nhìn Sở Kiều Kiều và nói một cách rộng lượng: “Không sao, tôi sẽ không kiện cô, em gái, cô cũng chỉ muốn nổi tiếng thôi mà, chuyện này có thể tha thứ, nhưng sau này nói chuyện vẫn phải chú ý chừng mực mới được.”
Bộ dáng nói lời thấm thía này của anh ta thoạt nhìn thật sự như đang nghĩ cho Sở Kiều Kiều.
Sở Kiều Kiều suýt thì phun hạt dưa vừa mới cắn xong ra ngoài.
Mà hiện giờ Lâm Quốc Chính lại là quỷ, ông ta nhìn thấy rõ ràng có mấy con quỷ khác đang đứng đằng sau Lư Minh và đều là các bạn nhỏ hết, người nào cũng đang nhìn anh ta với ánh mắt tràn đầy sự oán hận. Trong lòng ông ta lập tức biết ngay những gì mà Sở Kiều Kiều nói đều là sự thật hết.
Thấy Lư Minh vẫn còn dám làm màu như vậy, Lâm Quốc Chính tức tận vô cùng, ông ta xúi giục: “Nhóc con, cho cậu ta thấy sự lợi hại của cô đi!”
Trùng hợp, Sở Kiều Kiều cũng nghĩ như thế.
Cô bốc một nắm hạt dưa còn lại trong túi rồi lại nhanh chóng vẽ một lá khôi lỗi phù, bắn lên người Lư Minh.
Một giây trước Lư Minh vẫn còn nói mình không có tệp thư mục bí mật nào cả.
Nhưng một giây sau, anh ta lại thành thạo nhập một dãy mật khẩu, trên máy tính lập tức xuất hiện thêm một tệp thư mục, cái tên bên trên còn là “Bảo bối nhỏ.”
Sở Kiều Kiều “phì” một tiếng, ra lệnh: “Mở ra.”
Sắc mặt của Lư Minh chợt thay đổi, anh ta cố gắng muốn dừng lại nhưng lại phát hiện ra ngón tay của mình hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến.
“Cái thứ hai.” Sở Kiều Kiều tiếp tục chỉ huy.
Con trỏ chuột lập tức nhấn vào, tay trái của Lư Minh dùng sức kéo tay phải lại với ý đồ dịch nó đi.
Không được, tuyệt đối không thể mở ra, mở ra là cuộc đời anh ta sẽ bị hủy hoại mất.
Thấy anh ta như vậy, Sở Kiều Kiều giơ tay vung một cái giữa không trung, Lư Minh chỉ cảm thấy gáy mình bị người đập mạnh một phát, mạnh đến mức anh ta thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng não mình rung lên, ngón tay cũng vô thức ấn vào, mở đại một video ở bên trong.
Mặt mày anh ta cắt không còn một giọt máu, trong đầu chỉ còn lại đúng hai chữ: Xong rồi…
[Chưa biết chân tướng, tôi không bênh ai cả.]
Cư dân mạng phía bên Sở Kiều Kiều vẫn còn lý trí nhưng toàn bộ người hâm mộ của Lư Minh đều đang bắt đầu chửi rủa cô, khu bình luận nhanh chóng bị vây công.
Đọc được mấy bình luận này, Lư Minh dựa người lên lưng ghế, cả người thoạt nhìn rất thả lỏng, bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng.
Nhưng Sở Kiều Kiều lại nhìn thấy rất rõ ràng sự khıêυ khí©h trong đáy mắt anh ta, nắm đấm lập tức cứng hơn.
Cô ghét nhất là cái thứ ra vẻ đạo mạo này!
Cô siết nắm tay, nói: “Tôi là giả hết hả?”
“Đúng đó, em gái, nếu cô còn bôi nhọ tôi nữa thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đấy.” Lư Minh nghiêm túc nói.
Hay lắm.
Sở Kiều Kiều nói: “Vậy anh có dám mở tệp thư mục bí mật thứ hai trong máy tính của mình ra không?”
Lư Minh cố gắng kiểm soát biểu cảm trên gương mặt mình, cười bảo: “Tôi không có tập thư mục bí mật nào hết.”
Nói rồi, anh ta hiên ngang quay camera về phía màn hình máy tính, bên trên là các loại kịch bản, bên trong còn làm không ít ghi chép và tiểu sử về nhân vật, khiến đám người hâm mộ của anh ta lại khen anh ta kính nghiệp.
Lư Minh nhìn Sở Kiều Kiều và nói một cách rộng lượng: “Không sao, tôi sẽ không kiện cô, em gái, cô cũng chỉ muốn nổi tiếng thôi mà, chuyện này có thể tha thứ, nhưng sau này nói chuyện vẫn phải chú ý chừng mực mới được.”
Bộ dáng nói lời thấm thía này của anh ta thoạt nhìn thật sự như đang nghĩ cho Sở Kiều Kiều.
Sở Kiều Kiều suýt thì phun hạt dưa vừa mới cắn xong ra ngoài.
Mà hiện giờ Lâm Quốc Chính lại là quỷ, ông ta nhìn thấy rõ ràng có mấy con quỷ khác đang đứng đằng sau Lư Minh và đều là các bạn nhỏ hết, người nào cũng đang nhìn anh ta với ánh mắt tràn đầy sự oán hận. Trong lòng ông ta lập tức biết ngay những gì mà Sở Kiều Kiều nói đều là sự thật hết.
Trùng hợp, Sở Kiều Kiều cũng nghĩ như thế.
Cô bốc một nắm hạt dưa còn lại trong túi rồi lại nhanh chóng vẽ một lá khôi lỗi phù, bắn lên người Lư Minh.
Một giây trước Lư Minh vẫn còn nói mình không có tệp thư mục bí mật nào cả.
Nhưng một giây sau, anh ta lại thành thạo nhập một dãy mật khẩu, trên máy tính lập tức xuất hiện thêm một tệp thư mục, cái tên bên trên còn là “Bảo bối nhỏ.”
Sở Kiều Kiều “phì” một tiếng, ra lệnh: “Mở ra.”
Sắc mặt của Lư Minh chợt thay đổi, anh ta cố gắng muốn dừng lại nhưng lại phát hiện ra ngón tay của mình hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến.
“Cái thứ hai.” Sở Kiều Kiều tiếp tục chỉ huy.
Không được, tuyệt đối không thể mở ra, mở ra là cuộc đời anh ta sẽ bị hủy hoại mất.
Thấy anh ta như vậy, Sở Kiều Kiều giơ tay vung một cái giữa không trung, Lư Minh chỉ cảm thấy gáy mình bị người đập mạnh một phát, mạnh đến mức anh ta thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng não mình rung lên, ngón tay cũng vô thức ấn vào, mở đại một video ở bên trong.
Mặt mày anh ta cắt không còn một giọt máu, trong đầu chỉ còn lại đúng hai chữ: Xong rồi…
11
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
