0 chữ
Chương 20
Chương 20: Bùa nói thật
Sở Kiều Kiều vui muốn chết, gọi anh gọi chị không ngừng khiến mọi người nghe được lại càng thích cô hơn.
Điền Vĩ ho nhẹ một tiếng, cả đám người lập tức tản ra, quay trở lại vị trí công tác.
Sở Kiều Kiều cũng để ý thấy ông ta, cô vui vẻ vẫy tay với đối phương.
Điều Vĩ gạt bỏ mấy cảm xúc kia, đi qua đó.
Sở Kiều Kiều hỏi: “Thế nào rồi, bọn họ đã khai chưa?”
Nhắc đến chuyện này là sắc mặt của Điền Vĩ lại không dễ coi cho lắm: “Bọn họ đều là tay lõi đời, hoàn toàn không hỏi ra được gì.”
Như vậy à.
Sở Kiều Kiều liếc mắt nhìn xung quanh sau đó ánh mắt rơi lên tờ giấy trên bàn, cô hỏi: “Có thể dùng tạm được không?”
Điền Vĩ gật đầu, không biết cô định làm gì.
Sau đó ông ta chỉ nhìn thấy cô bắt đầu vẽ lên trên đó, vẽ… chữ như gà bới ấy.
Vẽ xong, Sở Kiều Kiều đưa cho ông ta: “Cầm lấy, dán cái này lên người bọn họ rồi hỏi lại, đảm bảo bọn họ biết gì cũng sẽ khai ra hết.”
Điền Vĩ cúi đầu nhìn hình vẽ kỳ quặc bên trên rồi lại nhìn cô với vẻ hoang mang: “Đây là cái gì?”
“Bùa nói thật.”
Nghe thế, khóe môi của Điền Vĩ co rút, cảm thấy cô gái này xem phim truyền hình một ngày quá 180 phút rồi.
Nhưng cứ cố tình vụ án vẫn phải tiếp tục thẩm vấn, ông ta lắc đầu, không coi là chuyện to tát gì mà đứng dậy, đi vào phòng thẩm vấn.
Đồng nghiệp nhìn ông ta với ánh mắt bất đắc dĩ, không thẩm vấn ra được gì.
Điền Vĩ đi đến trước mặt người kia, vỗ vào vai đối phương: “Thành thật khai nhận thì còn có thể giảm án cho anh, bằng không, đợi chúng tôi điều tra ra được sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Lúc vỗ lên vai đối phương, tờ giấy mà Sở Kiều Kiều đưa cho ông ta vô tình đập trúng người thôn dân đó.
Đồng nghiệp của Điền Vĩ thở dài, cảm thấy chiêu này vô dụng, ban nãy anh ta đã dùng rồi nhưng cứ cố tình người trước mặt cứ như con cá chạch, cười đùa cợt nhả, nói quàng nói xiên mà không chịu khai.
Anh ta đang nghĩ cách khác thì đột nhiên nghe thấy đối phương nói: “Đsung, tôi là kẻ buôn người, toàn bộ thôn chúng tôi đều là kẻ buôn người.”
Nghe được lời này, Điền Vĩ và đồng nghiệp đồng loạt nhìn qua.
Thôn dân cũng ngơ ngác, vội vàng bịt chặt miệng lại, nhưng cái miệng hoàn toàn không khống chế được mà cứ phun ra: “Chúng tôi không chỉ mua mà còn bán, toàn bộ tay buôn người ở Nam thành đều có quan hệ với chúng tôi.”
“Bọn họ chính là…”
Mồm thôn dân kể liên tiếp đọc ra những cái tên của bọn buôn người có liên quan, khiến Điền Vĩ và đồng nghiệp kia nghe được đều trợn tròn mắt.
Không phải chứ, anh ta phát điên cái gì vậy?
Thôn dân cũng cực kỳ kinh hãi và hoảng loạn, rõ ràng anh ta không hề chủ động muốn nói mấy câu này.
Lẽ nào là…
Tầm nhìn của Điền Vĩ dịch xuống, rơi lên lá bùa mà Sở Kiều Kiều đã cho mình.
Lẽ nào nó có tác dụng rồi?
Ông ta thử lấy lá bùa ra, thôn dân này lập tức nói: “Mấy câu vừa rồi toàn là bịa đặt cả thôi, chúng tôi đều là người tốt cả nhé.”
Điền Vĩ lại dán lá bùa vào với vẻ mặt không có cảm xúc.
Điền Vĩ ho nhẹ một tiếng, cả đám người lập tức tản ra, quay trở lại vị trí công tác.
Sở Kiều Kiều cũng để ý thấy ông ta, cô vui vẻ vẫy tay với đối phương.
Điều Vĩ gạt bỏ mấy cảm xúc kia, đi qua đó.
Sở Kiều Kiều hỏi: “Thế nào rồi, bọn họ đã khai chưa?”
Nhắc đến chuyện này là sắc mặt của Điền Vĩ lại không dễ coi cho lắm: “Bọn họ đều là tay lõi đời, hoàn toàn không hỏi ra được gì.”
Như vậy à.
Sở Kiều Kiều liếc mắt nhìn xung quanh sau đó ánh mắt rơi lên tờ giấy trên bàn, cô hỏi: “Có thể dùng tạm được không?”
Điền Vĩ gật đầu, không biết cô định làm gì.
Sau đó ông ta chỉ nhìn thấy cô bắt đầu vẽ lên trên đó, vẽ… chữ như gà bới ấy.
Điền Vĩ cúi đầu nhìn hình vẽ kỳ quặc bên trên rồi lại nhìn cô với vẻ hoang mang: “Đây là cái gì?”
“Bùa nói thật.”
Nghe thế, khóe môi của Điền Vĩ co rút, cảm thấy cô gái này xem phim truyền hình một ngày quá 180 phút rồi.
Nhưng cứ cố tình vụ án vẫn phải tiếp tục thẩm vấn, ông ta lắc đầu, không coi là chuyện to tát gì mà đứng dậy, đi vào phòng thẩm vấn.
Đồng nghiệp nhìn ông ta với ánh mắt bất đắc dĩ, không thẩm vấn ra được gì.
Điền Vĩ đi đến trước mặt người kia, vỗ vào vai đối phương: “Thành thật khai nhận thì còn có thể giảm án cho anh, bằng không, đợi chúng tôi điều tra ra được sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Đồng nghiệp của Điền Vĩ thở dài, cảm thấy chiêu này vô dụng, ban nãy anh ta đã dùng rồi nhưng cứ cố tình người trước mặt cứ như con cá chạch, cười đùa cợt nhả, nói quàng nói xiên mà không chịu khai.
Anh ta đang nghĩ cách khác thì đột nhiên nghe thấy đối phương nói: “Đsung, tôi là kẻ buôn người, toàn bộ thôn chúng tôi đều là kẻ buôn người.”
Nghe được lời này, Điền Vĩ và đồng nghiệp đồng loạt nhìn qua.
Thôn dân cũng ngơ ngác, vội vàng bịt chặt miệng lại, nhưng cái miệng hoàn toàn không khống chế được mà cứ phun ra: “Chúng tôi không chỉ mua mà còn bán, toàn bộ tay buôn người ở Nam thành đều có quan hệ với chúng tôi.”
“Bọn họ chính là…”
Mồm thôn dân kể liên tiếp đọc ra những cái tên của bọn buôn người có liên quan, khiến Điền Vĩ và đồng nghiệp kia nghe được đều trợn tròn mắt.
Thôn dân cũng cực kỳ kinh hãi và hoảng loạn, rõ ràng anh ta không hề chủ động muốn nói mấy câu này.
Lẽ nào là…
Tầm nhìn của Điền Vĩ dịch xuống, rơi lên lá bùa mà Sở Kiều Kiều đã cho mình.
Lẽ nào nó có tác dụng rồi?
Ông ta thử lấy lá bùa ra, thôn dân này lập tức nói: “Mấy câu vừa rồi toàn là bịa đặt cả thôi, chúng tôi đều là người tốt cả nhé.”
Điền Vĩ lại dán lá bùa vào với vẻ mặt không có cảm xúc.
12
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
