0 chữ
Chương 19
Chương 19: Cái gì
Trông thấy người quen, Sở Kiều Kiều cười xán lạn với đối phương.
Điền Vĩ nhìn cô rồi lại nhìn các thôn dân đang hôn mê bất tỉnh, nhíu mày hỏi: “Cô đã chuốc thuốc mê bọn họ? Sao cô làm được vậy?”
Sở Kiều Kiều không trả lời mà nói: “Các chú còng tay bọn họ lại trước đi đã.”
Cũng đúng nhỉ.
Điền Vĩ lập tức còng tay cả đám người lại, nói ra cũng thật kỳ quái, đột nhiên bọn họ cũng cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, nhưng đúng lúc này, Sở Kiều Kiều đá một viên đá đi, lập tức tất cả mọi người đều có tinh thần trở lại, các thôn dẫn cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Bọn họ nhìn Sở Kiều Kiều, dần dần mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo.
“Con ranh thối tha nhà mày, vậy mà mày lại dám hại bọn tao!”
“Mau thả bọn họ tao, con trai tao chính là phó đội trưởng của cục cảnh sát thị trấn đấy!”
Ố ồ!
Sở Kiều Kiều vỗ tay, nhìn Điều Vĩ rồi bảo: “Đừng quên bắt luôn cả con trai bà ta nữa nhé.”
Người nói câu này chợt kinh hãi, sợ đến mức không dám nói thêm gì nữa.
Chị Vương phản ứng nhanh nhất, vội nhẹ giọng nói: “Cán bộ, có phải có hiểu lầm gì đó rồi không, cô gái này là người thân của chúng tôi, hôm nay nó về đây nên chúng tôi mời nó ăn cơm, anh xem, còn nấu nhiều món ngon như thế nữa.”
Chị ta đang giảo biện thì nhìn thấy Sở Kiều Kiều lấy dị động của mình ra, chỉ quơ một cái trước mặt mình đã mở được khóa, sau đó lục tìm lịch sử Wechat, trực tiếp ném ch Điền Vĩ.
Bên trong ghi lại lịch sử trò chuyện chị ta tim bên mua và bên bán, sắc mặt của Điền Vĩ lập tức đen như đít nồi: “Dẫn đi!”
Ông ta ghét nhất là bọn buôn người.
“Dẫn đi.” Ông ta lạnh giọng nói.
Cho dù mấy thôn dân này có kêu oan như thế nào thì bằng chứng đã xác thực, mặc cho bọn họ có giảo biện đến thế nào.
Đợi sau khi dẫn người đi, Điền Vĩ nhìn về phía Sở Kiều Kiều và hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Bị người bán đó, chú cảnh sát, tôi đã bắt được nhiều tên buôn người như thế, liệu có thưởng không?”
Nói rồi, cô xoa tay với vẻ mặt mong đợi.
Nhìn bộ dáng thèm tiền của cô, trên gương mặt nghiêm túc của Điền Vĩ không khỏi hiện ra ý cười, ông ta gật đầu: “Có chứ, đi thôi, tôi chở cô về nhà trước.”
Sở Kiều Kiều lắc đầu, nói với vẻ đáng thương vô cùng: “Tôi không có nhà, người bán tôi chính là người trong nhà tôi.”
Cái gì?
Điền Vĩ lập tức nổi giận: “Đi, tôi nhất định phải khiến người nhà cô phải chịu sự trừng phạt thích đáng.”
Bộ dáng nổi giận bất bình của ông ta thật sự sinh ra vì cảnh ngộ của cô, trong lòng Sở Kiều Kiều thấy ấm áp nhưng vẫn thở dài, nói: “Chú cảnh sát, chỉ sợ chú không có cách nào làm gì được bọn họ đâu.”
Điền Vĩ không tin, ông ta chở Sở Kiều Kiều về cục cảnh sát trước.
Những cảnh sát khác biết được cảnh ngộ của cô cũng nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, còn có chị cảnh sát mang một đống đồ ăn vặt và hoa quả tới cho cô ăn.
Điền Vĩ nhìn cô rồi lại nhìn các thôn dân đang hôn mê bất tỉnh, nhíu mày hỏi: “Cô đã chuốc thuốc mê bọn họ? Sao cô làm được vậy?”
Sở Kiều Kiều không trả lời mà nói: “Các chú còng tay bọn họ lại trước đi đã.”
Cũng đúng nhỉ.
Điền Vĩ lập tức còng tay cả đám người lại, nói ra cũng thật kỳ quái, đột nhiên bọn họ cũng cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, nhưng đúng lúc này, Sở Kiều Kiều đá một viên đá đi, lập tức tất cả mọi người đều có tinh thần trở lại, các thôn dẫn cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Bọn họ nhìn Sở Kiều Kiều, dần dần mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo.
“Con ranh thối tha nhà mày, vậy mà mày lại dám hại bọn tao!”
“Mau thả bọn họ tao, con trai tao chính là phó đội trưởng của cục cảnh sát thị trấn đấy!”
Sở Kiều Kiều vỗ tay, nhìn Điều Vĩ rồi bảo: “Đừng quên bắt luôn cả con trai bà ta nữa nhé.”
Người nói câu này chợt kinh hãi, sợ đến mức không dám nói thêm gì nữa.
Chị Vương phản ứng nhanh nhất, vội nhẹ giọng nói: “Cán bộ, có phải có hiểu lầm gì đó rồi không, cô gái này là người thân của chúng tôi, hôm nay nó về đây nên chúng tôi mời nó ăn cơm, anh xem, còn nấu nhiều món ngon như thế nữa.”
Chị ta đang giảo biện thì nhìn thấy Sở Kiều Kiều lấy dị động của mình ra, chỉ quơ một cái trước mặt mình đã mở được khóa, sau đó lục tìm lịch sử Wechat, trực tiếp ném ch Điền Vĩ.
Bên trong ghi lại lịch sử trò chuyện chị ta tim bên mua và bên bán, sắc mặt của Điền Vĩ lập tức đen như đít nồi: “Dẫn đi!”
Ông ta ghét nhất là bọn buôn người.
“Dẫn đi.” Ông ta lạnh giọng nói.
Đợi sau khi dẫn người đi, Điền Vĩ nhìn về phía Sở Kiều Kiều và hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Bị người bán đó, chú cảnh sát, tôi đã bắt được nhiều tên buôn người như thế, liệu có thưởng không?”
Nói rồi, cô xoa tay với vẻ mặt mong đợi.
Nhìn bộ dáng thèm tiền của cô, trên gương mặt nghiêm túc của Điền Vĩ không khỏi hiện ra ý cười, ông ta gật đầu: “Có chứ, đi thôi, tôi chở cô về nhà trước.”
Sở Kiều Kiều lắc đầu, nói với vẻ đáng thương vô cùng: “Tôi không có nhà, người bán tôi chính là người trong nhà tôi.”
Cái gì?
Điền Vĩ lập tức nổi giận: “Đi, tôi nhất định phải khiến người nhà cô phải chịu sự trừng phạt thích đáng.”
Điền Vĩ không tin, ông ta chở Sở Kiều Kiều về cục cảnh sát trước.
Những cảnh sát khác biết được cảnh ngộ của cô cũng nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, còn có chị cảnh sát mang một đống đồ ăn vặt và hoa quả tới cho cô ăn.
12
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
