0 chữ
Chương 18
Chương 18: Đứa trẻ ngoan
Xem ra cô gái này thật lòng muốn ở lại đây rồi.
“Đứa trẻ ngoan.” Một bác gái có tướng mạo trung hậu nắm tay Sở Kiều Kiều, đưa một quả đào cho cô.
[Tinh, được người nhà yêu mến, nhận được giá trị sinh mệnh mười phút.]
Ruồi bọ có nhỏ đến đâu cũng là thịt, Sở Kiều Kiều cũng không chê mà cầm quả đào ăn, ngọt đến mức mắt híp cả lại.
Ngon quá ngon quá.
Nhìn bộ dáng của cô, các thôn dân lại càng yên tâm hơn, rất nhanh, bọn họ đã nấu cơm nước xong, vì vui nên còn làm thêm mấy món thịt.
Sở Kiều Kiều ôm bát ăn cứ phải gọi là ngon miệng thôi rồi, cô còn thuận tiện đưa một bát cho Lâm Quốc Chính ăn.
Lâm Quốc Chính nào có lòng dạ đâu mà ăn, ông ta ngồi chán chường ở một bên, nhíu chặt mày nhìn các thôn dân xung quanh.
Nguyên một thôn đều không phải người tốt mà cực kỳ độc ác.
Tiếc rằng bây giờ ông ta đã là ma rồi, không thể làm gì được bọn họ, bằng không…
Đang nghĩ ngợi thì ông ta chợt nhìn thấy từng người một ngã xuống.
Lâm Quốc Chính kinh ngạc, lẽ nào suy nghĩ của ông ta còn có thể gϊếŧ người nữa sao?
Chị Vương cũng phát hiện ra không đúng, chị ta cố níu lấy một chút ý thức cuối cùng để nhìn Sở Kiều Kiều – người duy nhất vẫn còn ngồi ở đó: “Cô…”
Sở Kiều Kiều cười với chị ta: “Cơm ở chỗ mấy người khó ăn quá, tôi nghĩ hay là đưa mấy người đi ăn ít đồ ngon nhỉ.”
“Yên tâm, mọi người đi chung, sẽ không tách ra đâu, dù sao cũng là người một nhà cơ mà.”
Sở Kiều Kiều lau miệng, gọi 110 và nói lại chuyện ở chỗ này cho đối phương biết, hành động liền mạch trôi chảy khiến Lâm Quốc Chính nhìn mà trợn tròn mắt, há hốc mồm.
“Sao… sao cô làm được vậy?”
Vừa rồi ông ta vẫn luôn đi theo cô nhưng cô chỉ toàn nghịch đá, chứ có thấy làm gì đâu.
Ông ta nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu được, chỉ nhìn Sở Kiều Kiều với vẻ nghi ngờ.
Sở Kiều Kiều cũng không giấu ông ta mà chỉ vào mấy hòn đá dưới đất, nói: “Đấy, đó là một mê hồn trận, hiệu quả tương tự với thuốc mê nhưng phạm vi rộng hơn, có thể khiến toàn bộ người trong pháp trận hôn mê bất tỉnh hết.”
Hóa ra là như vậy.
Đúng là khó tin quá.
Hóa ra trên đời này thật sự có mấy thứ như trận pháp này.
Có điều, nghĩ đến bản thân đã là một con ma rồi, Lâm Quốc Chính cảm thấy rất dễ chấp nhận.
Sở Kiều Kiều đặc biệt gọi 110 trong thành phố vì dù sao thôn xóm này cũng khoa trương như thế, chỉ sợ người trong thị trấn cũng là của bọn họ.
Biết được chỗ bọn họ có một thôn buôn người, đội cảnh sát cực kỳ coi trọng, lập tức dẫn người tới đây.
Đợi lúc bọn họ đến nơi, chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi nhàn nhã thảnh thơi trên bậc thềm, còn vẫy tay với bọn họ, trong lúc nhất thời bọn họ không khỏi hoang mang.
“Là cô?” Người dẫn đầu nhìn Sở Kiều Kiều với vẻ hơi ngạc nhiên.
Sở Kiều Kiều cũng nhìn qua đó, lập tức nhận ra đó là viên cảnh sát đã tới bắt Lý Cường ngày trước, hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, vẻ mặt hơi nghiêm túc, thoạt nhìn hơi hung dữ, có điều, xét từ tướng mặt thì đây là một người tốt.
“Đứa trẻ ngoan.” Một bác gái có tướng mạo trung hậu nắm tay Sở Kiều Kiều, đưa một quả đào cho cô.
[Tinh, được người nhà yêu mến, nhận được giá trị sinh mệnh mười phút.]
Ruồi bọ có nhỏ đến đâu cũng là thịt, Sở Kiều Kiều cũng không chê mà cầm quả đào ăn, ngọt đến mức mắt híp cả lại.
Ngon quá ngon quá.
Nhìn bộ dáng của cô, các thôn dân lại càng yên tâm hơn, rất nhanh, bọn họ đã nấu cơm nước xong, vì vui nên còn làm thêm mấy món thịt.
Sở Kiều Kiều ôm bát ăn cứ phải gọi là ngon miệng thôi rồi, cô còn thuận tiện đưa một bát cho Lâm Quốc Chính ăn.
Lâm Quốc Chính nào có lòng dạ đâu mà ăn, ông ta ngồi chán chường ở một bên, nhíu chặt mày nhìn các thôn dân xung quanh.
Nguyên một thôn đều không phải người tốt mà cực kỳ độc ác.
Đang nghĩ ngợi thì ông ta chợt nhìn thấy từng người một ngã xuống.
Lâm Quốc Chính kinh ngạc, lẽ nào suy nghĩ của ông ta còn có thể gϊếŧ người nữa sao?
Chị Vương cũng phát hiện ra không đúng, chị ta cố níu lấy một chút ý thức cuối cùng để nhìn Sở Kiều Kiều – người duy nhất vẫn còn ngồi ở đó: “Cô…”
Sở Kiều Kiều cười với chị ta: “Cơm ở chỗ mấy người khó ăn quá, tôi nghĩ hay là đưa mấy người đi ăn ít đồ ngon nhỉ.”
“Yên tâm, mọi người đi chung, sẽ không tách ra đâu, dù sao cũng là người một nhà cơ mà.”
Sở Kiều Kiều lau miệng, gọi 110 và nói lại chuyện ở chỗ này cho đối phương biết, hành động liền mạch trôi chảy khiến Lâm Quốc Chính nhìn mà trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Vừa rồi ông ta vẫn luôn đi theo cô nhưng cô chỉ toàn nghịch đá, chứ có thấy làm gì đâu.
Ông ta nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu được, chỉ nhìn Sở Kiều Kiều với vẻ nghi ngờ.
Sở Kiều Kiều cũng không giấu ông ta mà chỉ vào mấy hòn đá dưới đất, nói: “Đấy, đó là một mê hồn trận, hiệu quả tương tự với thuốc mê nhưng phạm vi rộng hơn, có thể khiến toàn bộ người trong pháp trận hôn mê bất tỉnh hết.”
Hóa ra là như vậy.
Đúng là khó tin quá.
Hóa ra trên đời này thật sự có mấy thứ như trận pháp này.
Có điều, nghĩ đến bản thân đã là một con ma rồi, Lâm Quốc Chính cảm thấy rất dễ chấp nhận.
Sở Kiều Kiều đặc biệt gọi 110 trong thành phố vì dù sao thôn xóm này cũng khoa trương như thế, chỉ sợ người trong thị trấn cũng là của bọn họ.
Đợi lúc bọn họ đến nơi, chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi nhàn nhã thảnh thơi trên bậc thềm, còn vẫy tay với bọn họ, trong lúc nhất thời bọn họ không khỏi hoang mang.
“Là cô?” Người dẫn đầu nhìn Sở Kiều Kiều với vẻ hơi ngạc nhiên.
Sở Kiều Kiều cũng nhìn qua đó, lập tức nhận ra đó là viên cảnh sát đã tới bắt Lý Cường ngày trước, hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, vẻ mặt hơi nghiêm túc, thoạt nhìn hơi hung dữ, có điều, xét từ tướng mặt thì đây là một người tốt.
11
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
