0 chữ
Chương 4
Chương 4
Dụ Nguyên lách vào phòng họp, giả vờ như không nhìn thấy Lăng Dự.
“Đến rồi à?”
Ở chính giữa phòng họp có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm bản kế hoạch, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Dụ Nguyên không ngờ lại gặp người nọ ở đây, cậu có hơi kinh ngạc, bèn chào một tiếng rồi ngồi xuống ghế phía dưới: “Tổng giám đốc Tranh.”
Người ngồi đó chính là ông chủ lớn của công ty Tinh Tranh. Là CEO của một trong những công ty giải trí hàng đầu, Trần Tinh Tranh không phải là một người trung niên như trong lời đồn mà trái lại rất trẻ, trông chỉ lớn hơn Lăng Dự và Dụ Nguyên vài tuổi.
“Ừ.” Trần Tinh Tranh vừa lật xem bản kế hoạch trong tay vừa hỏi: “Ngô Du đâu?”
“Anh Ngô đi lấy tài liệu trong xe rồi... Sao anh lại đích thân đến đây vậy?”
Nghe câu hỏi này, Trần Tinh Tranh ngẩng đầu nhìn Dụ Nguyên đang ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ngay ngắn trên mặt bàn.
“Đừng căng thẳng." Trần Tinh Tranh đặt bản kế hoạch xuống rồi nói với giọng hòa nhã: “Tôi không đến để tính sổ chuyện tối qua đâu.”
Anh ta chỉ nhẹ lên bản kế hoạch, ra hiệu cho trợ lý bên cạnh đưa nó cho Dụ Nguyên.
“Vừa nãy cậu có gặp Lăng Dự rồi chứ?”
“…Vâng.”
Nhắc đến Lăng Dự, biểu cảm của Dụ Nguyên có chút khó đoán. Cậu nhận lấy bản kế hoạch từ trợ lý, hỏi: “Là công việc mới sao?”
“Cậu cứ xem đi đã.”
Dụ Nguyên liếc nhìn biểu cảm của Trần Tinh Tranh rồi cúi đầu xem kỹ bản kế hoạch. Trang đầu ghi:
I. Tên chương trình:
“Chia Nửa Ly Nước Trái Cây”
II. Định hướng chương trình:
Một show tạp kỹ kết hợp giữa giải trí, du lịch và cảm xúc, nhằm thông qua những hành trình đa dạng và tương tác giữa các khách mời để truyền tải tình cảm ấm áp, lãng mạn (tình yêu/tình bạn), đồng thời tăng sự thấu hiểu và gắn kết giữa các khách mời, giúp họ và khán giả cùng khám phá vẻ đẹp văn hóa và phong cảnh trên đường đi.
Đây là bản kế hoạch của một chương trình truyền hình thực tế. Sau khi xem qua phần định hướng, Dụ Nguyên cảm thấy khá hứng thú, cho đến khi cậu lật tiếp sang phần sau:
IV. Khách mời dự kiến:
Nhóm tình nhân: 1.xxx, xxx; 2.xxx…
Nhóm bạn bè: 1. Lăng Dự, Dụ Nguyên; 2.xx…
Dụ Nguyên: “…”
Cậu không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên.
Trần Tinh Tranh đã đoán trước phản ứng này nên lập tức bảo trợ lý: “Rót cho cậu ấy một ly trà mát.”
Dụ Nguyên đẩy bản kế hoạch ra xa, không muốn nhìn thêm lấy một dòng nào nữa mà ôm ly trà, tỏ vẻ đầy bất mãn: “Tranh tổng, anh có chắc tôi và Lăng Dự là ‘bạn bè’?”
“Các cậu có thể là bạn bè.” Trần Tinh Tranh điềm nhiên nói: “Cặp đôi thứ hai trong nhóm tình nhân còn ly hôn ba năm nay, kiện tụng còn chưa xong, cậu nói xem họ là tình nhân được không?”
Dụ Nguyên phớt lờ lời ngụy biện vô lý đó, cương quyết nói: “Tôi không đi.”
Bắt cậu đi cùng Lăng Dự tham gia show thực tế, lại còn là show du lịch thiên về cảm xúc.
Không đời nào!
Ngô Du vừa trở lại, nghe thấy câu đó thì vội vã bước vào, định đóng vai người hòa giải.
Trần Tinh Tranh bắt đầu phân tích: “Hiện tại cậu và Lăng Dự đang được chú ý nhiều, nếu tham gia chương trình thực tế sẽ dễ kéo theo lượt tương tác, giúp tăng độ nổi tiếng. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để cậu thể hiện con người thật trước truyền thông và công chúng, xóa bớt hình ảnh tiêu cực trước đây.”
“Về phía công ty, tôi cũng có chút ý định riêng, hy vọng cậu và Lăng Dự cùng tham gia chương trình này xong có thể hòa dịu mối quan hệ, đồng thời tạo ra lợi ích cho cả ba bên.”
“Nếu tôi với Lăng Dự đang quay mà đánh nhau thì sao?” Dụ Nguyên mặt nặng như chì. Cậu không dám trừng Trần Tinh Tranh nên đành quay sang trừng Ngô Du vừa bước vào.
“Sao lại đánh nhau được.” Ngô Du vỗ nhẹ sau lưng cậu, dỗ dành: “Nói chuyện cho tử tế vào.”
“Dụ Nguyên, đừng để cảm xúc xen vào, đây là công việc.” Trần Tinh Tranh nhìn thẳng vào cậu, tuy anh ta nói chuyện rất bình thường nhưng áp lực lại khiến người khác không thể kháng cự: “Ít nhất, tôi không muốn chuyện như tối qua lặp lại lần nữa.”
Dụ Nguyên không đáp, vẫn ngồi yên như cũ, chỉ là quay đầu đi chỗ khác, dùng cái ót để thể hiện sự phản kháng.
Trần Tinh Tranh lắc đầu bất lực, đành quay sang nói với Ngô Du: “Dắt cậu ấy ra dỗ cho bớt giận đi.”
Được lệnh ân xá, Dụ Nguyên còn chưa để Ngô Du kịp mở lời đã đứng dậy định đi ngay.
“Uống hết ly trà đi, hạ hỏa một chút.” Trần Tinh Tranh lại nhắc.
Dụ Nguyên nhíu mày, cầm ly trà lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó nghe Ngô Du nói vẫn còn chuyện cần báo cáo, Dụ Nguyên đành chán chường bước ra ngoài chờ anh ấy.
Công việc của Trần Tinh Tranh chất đống nên rất ít khi can thiệp trực tiếp vào lịch trình của nghệ sĩ. Vậy nên một khi anh ta đã mở lời thì dù thái độ có ôn hòa cũng gần như không có chỗ để từ chối.
Khi Ngô Du ra ngoài, Dụ Nguyên hỏi ngay: “Sao rồi anh, Tranh tổng có chịu thay đổi ý định không?”
“Vẫn chưa chốt.” Ngô Du đáp: “Hiện giờ Lăng Dự chưa có lịch rảnh.”
“Ý anh ta là em rảnh rỗi chứ gì.” Dụ Nguyên nhạy cảm nói.
“Nói linh tinh gì đấy.” Ngô Du vừa đẩy cậu về phía thang máy, vừa nhẹ giọng an ủi: “Thôi mà, cứ coi như được đi du lịch bằng tiền công ty đi. Anh đọc kỹ rồi, kế hoạch này thật sự rất ổn, lại là dự án do nền tảng của chính công ty sản xuất, nếu không Tranh tổng cũng chẳng đích thân chọn cậu với Lăng Dự.”
Dụ Nguyên lập tức nhạy bén phát hiện: “Anh biết từ trước rồi à?”
Ngô Du: “Mấy hôm trước còn bận chuẩn bị đêm hội cuối năm, mà chuyện này cũng chưa chắc chắn nên chưa nói với cậu, sợ cậu phân tâm.”
Thực ra là tối qua anh ấy đã định nói rồi, nhưng sợ cậu bùng nổ tại chỗ nên thôi.
Dụ Nguyên nhớ lại khi mình tới thì vừa hay Lăng Dự đi ra, vậy chắc chắn Trần Tinh Tranh đã nói chuyện với người đó từ trước rồi, mặt cậu lại lập tức xị xuống.
“Cầu trời Lăng Dự đừng đồng ý.” Dụ Nguyên chắp tay lầm bẩm: “Chúng tôi cứ nhìn nhau là ghét thế này là đủ rồi.”
“Đến rồi à?”
Ở chính giữa phòng họp có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm bản kế hoạch, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Dụ Nguyên không ngờ lại gặp người nọ ở đây, cậu có hơi kinh ngạc, bèn chào một tiếng rồi ngồi xuống ghế phía dưới: “Tổng giám đốc Tranh.”
Người ngồi đó chính là ông chủ lớn của công ty Tinh Tranh. Là CEO của một trong những công ty giải trí hàng đầu, Trần Tinh Tranh không phải là một người trung niên như trong lời đồn mà trái lại rất trẻ, trông chỉ lớn hơn Lăng Dự và Dụ Nguyên vài tuổi.
“Ừ.” Trần Tinh Tranh vừa lật xem bản kế hoạch trong tay vừa hỏi: “Ngô Du đâu?”
“Anh Ngô đi lấy tài liệu trong xe rồi... Sao anh lại đích thân đến đây vậy?”
“Đừng căng thẳng." Trần Tinh Tranh đặt bản kế hoạch xuống rồi nói với giọng hòa nhã: “Tôi không đến để tính sổ chuyện tối qua đâu.”
Anh ta chỉ nhẹ lên bản kế hoạch, ra hiệu cho trợ lý bên cạnh đưa nó cho Dụ Nguyên.
“Vừa nãy cậu có gặp Lăng Dự rồi chứ?”
“…Vâng.”
Nhắc đến Lăng Dự, biểu cảm của Dụ Nguyên có chút khó đoán. Cậu nhận lấy bản kế hoạch từ trợ lý, hỏi: “Là công việc mới sao?”
“Cậu cứ xem đi đã.”
Dụ Nguyên liếc nhìn biểu cảm của Trần Tinh Tranh rồi cúi đầu xem kỹ bản kế hoạch. Trang đầu ghi:
I. Tên chương trình:
“Chia Nửa Ly Nước Trái Cây”
II. Định hướng chương trình:
Một show tạp kỹ kết hợp giữa giải trí, du lịch và cảm xúc, nhằm thông qua những hành trình đa dạng và tương tác giữa các khách mời để truyền tải tình cảm ấm áp, lãng mạn (tình yêu/tình bạn), đồng thời tăng sự thấu hiểu và gắn kết giữa các khách mời, giúp họ và khán giả cùng khám phá vẻ đẹp văn hóa và phong cảnh trên đường đi.
IV. Khách mời dự kiến:
Nhóm tình nhân: 1.xxx, xxx; 2.xxx…
Nhóm bạn bè: 1. Lăng Dự, Dụ Nguyên; 2.xx…
Dụ Nguyên: “…”
Cậu không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên.
Trần Tinh Tranh đã đoán trước phản ứng này nên lập tức bảo trợ lý: “Rót cho cậu ấy một ly trà mát.”
Dụ Nguyên đẩy bản kế hoạch ra xa, không muốn nhìn thêm lấy một dòng nào nữa mà ôm ly trà, tỏ vẻ đầy bất mãn: “Tranh tổng, anh có chắc tôi và Lăng Dự là ‘bạn bè’?”
“Các cậu có thể là bạn bè.” Trần Tinh Tranh điềm nhiên nói: “Cặp đôi thứ hai trong nhóm tình nhân còn ly hôn ba năm nay, kiện tụng còn chưa xong, cậu nói xem họ là tình nhân được không?”
Bắt cậu đi cùng Lăng Dự tham gia show thực tế, lại còn là show du lịch thiên về cảm xúc.
Không đời nào!
Ngô Du vừa trở lại, nghe thấy câu đó thì vội vã bước vào, định đóng vai người hòa giải.
Trần Tinh Tranh bắt đầu phân tích: “Hiện tại cậu và Lăng Dự đang được chú ý nhiều, nếu tham gia chương trình thực tế sẽ dễ kéo theo lượt tương tác, giúp tăng độ nổi tiếng. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để cậu thể hiện con người thật trước truyền thông và công chúng, xóa bớt hình ảnh tiêu cực trước đây.”
“Về phía công ty, tôi cũng có chút ý định riêng, hy vọng cậu và Lăng Dự cùng tham gia chương trình này xong có thể hòa dịu mối quan hệ, đồng thời tạo ra lợi ích cho cả ba bên.”
“Nếu tôi với Lăng Dự đang quay mà đánh nhau thì sao?” Dụ Nguyên mặt nặng như chì. Cậu không dám trừng Trần Tinh Tranh nên đành quay sang trừng Ngô Du vừa bước vào.
“Sao lại đánh nhau được.” Ngô Du vỗ nhẹ sau lưng cậu, dỗ dành: “Nói chuyện cho tử tế vào.”
“Dụ Nguyên, đừng để cảm xúc xen vào, đây là công việc.” Trần Tinh Tranh nhìn thẳng vào cậu, tuy anh ta nói chuyện rất bình thường nhưng áp lực lại khiến người khác không thể kháng cự: “Ít nhất, tôi không muốn chuyện như tối qua lặp lại lần nữa.”
Dụ Nguyên không đáp, vẫn ngồi yên như cũ, chỉ là quay đầu đi chỗ khác, dùng cái ót để thể hiện sự phản kháng.
Trần Tinh Tranh lắc đầu bất lực, đành quay sang nói với Ngô Du: “Dắt cậu ấy ra dỗ cho bớt giận đi.”
Được lệnh ân xá, Dụ Nguyên còn chưa để Ngô Du kịp mở lời đã đứng dậy định đi ngay.
“Uống hết ly trà đi, hạ hỏa một chút.” Trần Tinh Tranh lại nhắc.
Dụ Nguyên nhíu mày, cầm ly trà lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó nghe Ngô Du nói vẫn còn chuyện cần báo cáo, Dụ Nguyên đành chán chường bước ra ngoài chờ anh ấy.
Công việc của Trần Tinh Tranh chất đống nên rất ít khi can thiệp trực tiếp vào lịch trình của nghệ sĩ. Vậy nên một khi anh ta đã mở lời thì dù thái độ có ôn hòa cũng gần như không có chỗ để từ chối.
Khi Ngô Du ra ngoài, Dụ Nguyên hỏi ngay: “Sao rồi anh, Tranh tổng có chịu thay đổi ý định không?”
“Vẫn chưa chốt.” Ngô Du đáp: “Hiện giờ Lăng Dự chưa có lịch rảnh.”
“Ý anh ta là em rảnh rỗi chứ gì.” Dụ Nguyên nhạy cảm nói.
“Nói linh tinh gì đấy.” Ngô Du vừa đẩy cậu về phía thang máy, vừa nhẹ giọng an ủi: “Thôi mà, cứ coi như được đi du lịch bằng tiền công ty đi. Anh đọc kỹ rồi, kế hoạch này thật sự rất ổn, lại là dự án do nền tảng của chính công ty sản xuất, nếu không Tranh tổng cũng chẳng đích thân chọn cậu với Lăng Dự.”
Dụ Nguyên lập tức nhạy bén phát hiện: “Anh biết từ trước rồi à?”
Ngô Du: “Mấy hôm trước còn bận chuẩn bị đêm hội cuối năm, mà chuyện này cũng chưa chắc chắn nên chưa nói với cậu, sợ cậu phân tâm.”
Thực ra là tối qua anh ấy đã định nói rồi, nhưng sợ cậu bùng nổ tại chỗ nên thôi.
Dụ Nguyên nhớ lại khi mình tới thì vừa hay Lăng Dự đi ra, vậy chắc chắn Trần Tinh Tranh đã nói chuyện với người đó từ trước rồi, mặt cậu lại lập tức xị xuống.
“Cầu trời Lăng Dự đừng đồng ý.” Dụ Nguyên chắp tay lầm bẩm: “Chúng tôi cứ nhìn nhau là ghét thế này là đủ rồi.”
8
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
