TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Trước khi đêm hội bắt đầu, cô ấy đã chụp lại tấm chăn mà Dụ Nguyên đưa cho mình rồi đăng lên Weibo để lấy lòng, nhưng không ngờ trong tình huống hiện tại lại phản tác dụng, không ít người chụp màn hình lại để mỉa mai Dụ Nguyên.

Cô ấy thật sự không cố ý.

Dụ Nguyên vừa ra khỏi hội trường đã bị quản lý Ngô và Tiểu Đông kè cặp nên vẫn chưa lên mạng, không biết tình hình cụ thể thế nào, chỉ ấn vài chữ đáp lại: “Không sao đâu.”

Sau khi chọn lọc trả lời mấy tin nhắn của bạn bè, Dụ Nguyên vẫn không nhịn được mà mở Weibo, đăng nhập tài khoản phụ.

Đúng như cậu dự đoán, tên cậu chễm chệ ở vị trí thứ hai trên hot search, thậm chí còn vượt cả tin Lăng Dự đoạt giải, khắp trang chủ Weibo đều là những lời mắng chửi kèm theo hashtag tiêu cực.

Cậu cũng thấy cả bài đăng của Lâm Sơ Nghi.

Hiện tại bài đăng này đang bị dân mạng tấn công.

[Tôi rút lại bài đăng trước đó nhé, Dụ Nguyên đúng là biết diễn, nên trao giải Nam chính xuất sắc tối nay cho anh ta mới đúng, khỏi phải ghen tị với Lăng Dự nữa.]

[Buồn cười chết đi được, mới diễn xong đã lật xe, hahahaha.]

[Thầy Dụ chu đáo vậy cơ, thế sao đối xử với Lâm Sơ Nghi và Lăng Dự khác nhau thế?]

[…]

Dụ Nguyên biết mình không thể để bản thân bị ảnh hưởng, tuy luôn miệng nói là đã miễn dịch rồi, nhưng khi thấy những lời đó, cậu vẫn không nhịn được mà đỏ mắt, vừa giận vừa buồn.

Cậu thoát khỏi giao diện, nhét một miếng cơm lớn vào miệng, hai má phồng lên, coi như đang nhai Lăng Dự.

Sau khi ổn định lại tâm trạng, Dụ Nguyên lại mở Weibo, cố gắng né phần hot search đỏ rực tên mình ra rồi nhập từ khóa Lăng Dự vào khung tìm kiếm, định tìm chút phốt của Lăng Dự để giải sầu.

Nhưng dưới các bài đăng liên quan đến Lăng Dự toàn là lời khen, fan đang tưng bừng chúc mừng Lăng Dự nhận giải.

Dụ Nguyên mím môi, thử đổi mấy từ khóa khác rồi từ từ kéo xuống.

Sự thật chứng minh rằng Lăng Dự đúng là chẳng có phốt nào, thứ liên quan nhất mà Dụ Nguyên tìm được lại là #LăngDựđóngphimbịcháynắnghuhu#

Cái này thì có gì mà huhu chứ?

Bây giờ trong lòng Dụ Nguyên toàn là thành kiến và bất mãn đối với Lăng Dự, cậu bèn mở bức ảnh đính kèm cùng bài đăng ra rồi phóng to lên xem.

Cậu vừa ăn cơm vừa nhìn bức ảnh, khi liếc thấy cánh tay người nọ, cậu lập tức kéo tay áo đồ ngủ lên, so cánh tay trắng trẻo nhỏ bé của mình với cánh tay của Lăng Dự trong ảnh. Sau đó lặng lẽ buông tay áo xuống.

… Càng không ưa Lăng Dự hơn rồi.

Dụ Nguyên bĩu môi, vừa ăn vừa tiếp tục tìm phổt của Lăng Dự. Đột nhiên cậu thấy hai chữ “Dư Viên” viết theo kiểu từ đồng âm là “Khoai viên”.

Vì tên cậu đồng âm với khoai viên nên rất nhiều fan thích gọi cậu như vậy.

Dụ Nguyên đang làm hai việc cùng lúc, mắt cũng tự động lọc thông tin, tưởng có liên quan đến mình nên vô thức nhấn vào.

Đó là một bài viết dài, Dụ Nguyên lướt qua một lượt, thấy có tên mình và Lăng Dự bên trong, tưởng là bài viết so sánh giữa hai người nên bắt đầu đọc kỹ.

Hai phút sau.

Dụ Nguyên hơi sững sờ, thoát ra rồi nhìn lại tiêu đề bài viết: [Dụ Đến Dự Gặp Em].

Cái quái gì đây?

Cậu lại nhấn vào lần nữa.

[Khoảnh khắc ấy, tình yêu khiến kẻ kiêu ngạo cũng phải cúi đầu, giọng Lăng Dự run run: “Đừng đi được không? Đừng rời xa anh... Anh sẵn sàng làm mọi thứ vì em.”

Dụ Nguyên chỉ thờ ơ liếc anh một cái, trong mắt không chút cảm xúc như đã chán ghét đến tận xương tủy, cậu lạnh lùng mở cửa phòng.

“Anh yêu em, không cho em đi!” Lăng Dự giữ chặt tay Dụ Nguyên, gương mặt tuấn tú ấy đầy vẻ đau khổ, khẩn cầu: “Anh không thể sống thiếu em được, em là tất cả của anh, gặp được em là điều may mắn nhất trong đời anh…"]

Tay cầm đũa của Dụ Nguyên khựng lại, quên cả ăn cơm.

Cậu lướt xuống phía dưới xem tiếp, phát hiện số bình luận của bài này không hề ít.

[Oa, tác giả up truyện rồi, ăn no luôn! Hu hu hu Lăng Dự yêu Dụ Dụ quá rồi.]

[Đọc kết hợp với sự kiện tối nay lại càng cuốn hơn, cái khoảnh khắc lạnh mặt thoáng qua của Dụ Dụ siêu hợp vibe! Ai nhanh tay cắt đoạn video đó đi, mau lên.]

[Ngược quá đi mất hu hu, mau giữ Dụ Dụ lại đi…]

Dụ Nguyên hiểu ra rồi, đây là một fanfic đồng nhân của cậu và Lăng Dự. Từ “khoai viên" trong đây không phải ám chỉ cậu mà là tên couple “Dự Nguyên”.

Trong fanfic đồng nhân của tác giả có bút danh Dương Đào Dao Phiến này, Lăng Dự yêu cậu mà không được đáp lại, yêu đến sâu đậm, xem cậu là bảo bối, cưng chiều hết mực, nói gì nghe nấy.

Bình luận phía dưới đều bàn luận sôi nổi về cậu và Lăng Dự, ngoài ra còn nói đến đêm hội tối nay.

Trong mắt họ, sự kiện tối nay là như vầy:

[Lúc Lăng Dự nhận giải, camera lập tức lia đến Dụ Nguyên, điều này chứng minh gì!]

"Còn chứng minh gì nữa, dĩ nhiên là để xem sắc mặt tôi khó chịu cỡ nào sau khi Lăng Dự nhận giải rồi." Dụ Nguyên bực bội lẩm bẩm.

Nhưng rồi khi kéo xuống tiếp, mắt cậu bỗng tròn xoe.

[Là tình yêu đó! Là tình yêu!]

[Cảm ơn tổ đạo diễn đã phát kẹo công khai.]

[Vào khoảnh khắc nhận giải, đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, giữa muôn vàn ánh mắt, nhưng người đầu tiên anh nhìn lại chính là em ngồi dưới sân khấu, hu hu hu ngọt quá đi mất.]

Dụ Nguyên: “…”

Khoan đã, mấy người có hiểu nhầm gì không vậy?

Kỳ quặc ghê.

Dụ Nguyên thoát khỏi giao diện, tắt Weibo.

Nhưng chỉ một lúc sau, cậu lại mở lên lần nữa.

Lén đọc lại một đoạn:

[Lăng Dự nói: “Không có em, thế giới của anh chỉ còn màu đen trắng. Em là vì sao le lói duy nhất đem lại sắc màu cho cuộc đời anh. Anh nguyện vì em mà từ bỏ tất cả, trước mặt em, anh mãi mãi cúi đầu."]

Tâm trạng cậu... bỗng tốt hơn một chút.

Dụ Nguyên im lặng một cách khả nghi vài giây rồi bấm theo dõi Dương Đào Dao Phiến.

Sáng hôm sau, quản lý Ngô đến đón Dụ Nguyên đến công ty.

Thấy khóe mắt Dụ Nguyên còn hơi đỏ, Ngô Du thầm thở dài trong lòng, hỏi: “Tối qua vẫn không nhịn được mà lên Weibo hả?” Nhìn như đã khóc cả đêm vậy.

Dụ Nguyên hơi né tránh ánh mắt, trả lời qua loa: “…Ừm.”

Tối qua cậu thức trắng đêm đọc hết mấy truyện đã hoàn của Dương Đào Dao Phiến.

Tác giả này chuyên viết ngược văn, trong một cuốn tên là Truy tình địa ngục, “cậu” đề nghị chia tay, “Lăng Dự” đau khổ níu kéo, ngược đến chết đi sống lại, làm Dụ Nguyên nằm trong chăn cười khúc khích.

“Giờ không sao nữa đâu, sáng nay hot search đã hạ nhiệt rồi.” Ngô Du vỗ vai cậu, dịu giọng nói: “Ngày nào cũng có chủ đề mới, qua mấy hôm nữa là fan cũng quên chuyện này thôi.”

Dụ Nguyên: “Ừm ừm.”

Khi đến tòa nhà công ty, Ngô Du đưa Dụ Nguyên lên tầng, vừa bước ra khỏi thang máy, anh ấy đã khựng lại: “Chết, để quên tài liệu trên xe rồi.”

Anh ấy bảo Dụ Nguyên: “Anh xuống lấy, cậu vào phòng họp trước, đừng đi lung tung.”

“Vâng.” Dụ Nguyên gật đầu.

Đợi Ngô Du đi xuống, Dụ Nguyên một mình đi dọc hành lang.

Trong fanfic đồng nhân tối qua, Lăng Dự bị ngược rất thảm, làm Dụ Nguyên cực kỳ khoái chí, thành ra lúc đối mặt với Lăng Dự bước ra từ phòng họp, cậu vô thức chột dạ.

Dụ Nguyên mím môi, né tránh ánh mắt, biểu cảm có hơi vi diệu, cúi đầu bước nhanh vượt qua người kia.

Lúc hai người lướt qua nhau, Lăng Dự đứng ở giữa hành lang, bước chân hơi khựng lại.

“Sao vậy anh Lăng?” Trợ lý phía sau hỏi.

Lăng Dự liếc nhìn theo bóng dáng Dụ Nguyên mà nhướng mày khó hiểu: “Sao hôm nay cậu ta nhìn thấy tôi lại không trưng ra cái mặt hằm hằm như thường lệ nữa?”

7

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.