0 chữ
Chương 5
Chương 5
Đúng là Trần Tinh Tranh đã bàn bạc với Lăng Dự từ trước.
Trước khi Dụ Nguyên và Ngô Du đến, Lăng Dự vừa xem xong đề án chương trình thực tế.
"Anh nói tôi với Dụ Nguyên sao?" Lăng Dự đặt cuốn sổ xuống: "Khả năng đó không cao lắm."
"Chưa nói đến làn sóng dư luận phản đối, bản thân tôi cũng không nghĩ tôi và Dụ Nguyên có thể cùng tham gia bất kỳ chương trình nào. Điều này quá rõ ràng rồi."
"Cậu tiếp xúc một thời gian sẽ hiểu, thật ra Dụ Nguyên rất dễ giao tiếp." Trần Tinh Tranh nói.
Dễ giao tiếp sao? Lăng Dự nhớ đến cảnh tối qua gặp nhau ở hành lang, lúc đó Ngô Du bảo Dụ Nguyên chào hỏi, cậu lập tức quay đầu bỏ đi.
Từ lúc quen biết đến giờ, anh còn chưa được nhìn rõ mặt Dụ Nguyên mấy lần.
Lăng Dự không khẳng định cũng chẳng phủ nhận: "Tôi sẽ suy nghĩ thêm."
___
Buổi chiều Dụ Nguyên có buổi chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang, các trợ lý trong studio đã chuẩn bị xong mọi thứ, Tiểu Đông đi cùng cậu, còn quản lý Ngô vì không yên tâm nên cũng đích thân theo sát.
"Tranh thủ chợp mắt trên xe một lúc đi." Ngô Du nói với Dụ Nguyên.
Dụ Nguyên đang giận nên chẳng có tâm trạng ngủ, cậu ngả người trên ghế, mở điện thoại ra.
Ngô Du liếc thấy động tác của cậu, bèn nhắc nhở: "Đừng xem nữa, dù hot search đã giảm rồi nhưng fan của Lăng Dự vẫn đang mắng cậu khá dữ trên diễn đàn đấy."
"Em không xem đâu." Dụ Nguyên đáp cho có, nhưng tay lại lướt nhanh trên màn hình, nhấn vào Weibo của Dương Đào Dao Phiến.
Hôm nay tác giả vẫn chưa đăng bài mới, các fan đang nôn nóng đòi cập nhập dưới bài đăng gần nhất.
Dụ Nguyên cũng tham gia bình luận:
[Đói rồi tác giả ơi, cơm cơm!]
Sau đó còn tranh thủ để lại một dòng riêng: [Tác giả mau đăng tiếp đi, tôi muốn xem chị hành hạ Lăng Dự nữa!]
Gửi xong, cậu lướt lại nội dung chương trước để tự an ủi bản thân, tâm trạng cũng dần khá hơn.
Cậu lại nhớ tới tối qua vô tình nhìn thấy từ khóa về vóc dáng của Lăng Dự, rồi nhớ tới buổi sáng ở cửa phòng họp... Vì chột dạ nên cậu chỉ liếc qua một cái, hôm nay Lăng Dự mặc áo choàng dài màu xám đậm, dáng người cao ráo, vai rộng eo thon.
…Cũng chẳng nhìn ra có cơ bắp hay không.
Biết đâu là nhờ trang điểm tạo hiệu ứng thì sao? Dụ Nguyên nghĩ thầm.
Hôm nay cậu chụp ngoại cảnh, địa điểm chụp ở ngoại ô, cách công ty khá xa. Trên đường đi, Dụ Nguyên nhắm mắt nghỉ ngơi một lát để điều chỉnh trạng thái.
Chủ đề của buổi chụp lần này là “Tuyết”.
Vừa hay trùng hợp, hôm nay thời tiết dự báo không có tuyết, ê-kíp chụp hình đã chuẩn bị máy tạo tuyết từ trước. Nhưng lúc Dụ Nguyên đến, trên trời lại bất ngờ đổ tuyết thật.
Tuyết tự nhiên luôn có không khí và cảm xúc mà tuyết nhân tạo không thể sánh bằng. Dụ Nguyên vừa đến đã bị stylist kéo vào lều hóa trang ngay lập tức để tranh thủ bắt kịp khung cảnh có tuyết.
Trong lều trang điểm, Dụ Nguyên bị ấn xuống ghế, một chuyên viên trang điểm nam tóc ngang vai, buộc gọn sau gáy đang đứng trước mặt cậu, vừa tán nền vừa trò chuyện.
"Nhắm mắt lại nào." Ngón tay chuyên viên nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Dụ Nguyên, sau đó khen: "Cưng à, da em đẹp thật đấy."
“Cảm ơn anh.” Dụ Nguyên cụp mắt, khách sáo đáp lại: “Tay nghề của anh cũng rất đỉnh.”
Chuyên viên cười: “Tôi không nói thế với ai đâu nhé, trong số các nghệ sĩ tôi từng làm việc cùng, hiếm ai có làn da đẹp như em. Gương mặt này của em gần như không cần chỉnh sửa gì thêm.”
Dụ Nguyên: “Cảm ơn anh.”
“Tôi để ý đến em từ lâu rồi mà mãi chưa có dịp hợp tác. Dù dạo này bận lắm nhưng vừa thấy là em thì tôi lập tức từ chối các lời mời khác. Trông đợi đã lâu, giờ gặp người thật, đúng là còn đẹp hơn trên màn ảnh.” Miệng thì nói không ngừng, nhưng tay anh ta lại rất thuần thục, từng động tác đều cẩn thận.
“Xong rồi, mở mắt ra nào.” Anh ta lùi lại nửa bước, ngắm kỹ gương mặt Dụ Nguyên rồi tán thưởng: “Rất ổn, rất đẹp, rất cuốn hút.”
Dụ Nguyên cũng hùa theo, nhưng mặt không chút biểu cảm. Trong giới này, mấy câu tung hô như thế nghe mãi cũng chán, thật thật giả giả lẫn lộn.
Nhưng rồi chuyên viên trang điểm lại nói tiếp: “Thật ra em không phải kiểu tôi thích nhất đâu.”
Câu này thì Dụ Nguyên ít nghe, lông mi cậu khẽ động, hơi nghi hoặc: “Hử?”
“Tôi thích kiểu như Lăng Dự hơn.”
Dụ Nguyên nghẹn họng: “…”
Lại là Lăng Dự.
Sao cứ như hồn vía Lăng Dự bám riết lấy thế giới của cậu vậy?
“Ồ, nói thế hình như không ổn lắm nhỉ?” Thấy sắc mặt cậu thay đổi, chuyên viên nam nhướn mày, như mới chợt nhận ra: “Tôi quên mất trên mạng đồn là quan hệ hai người không tốt, xin lỗi nhé.”
Miệng thì nói xin lỗi, nhưng giọng điệu của anh ta lại mang theo vẻ tò mò pha chút trêu chọc không giấu nổi.
“Tôi không nói là Lăng Dự đẹp trai hơn em đâu, cưng à, mà là cảm giác thôi, hiểu không? Dân nghệ thuật tụi tôi quan trọng nhất là cảm giác mà.”
Dụ Nguyên lạnh mặt: Tôi không hiểu.
“Nhắm mắt lại nào.” Sau khi trêu chọc xong, anh ta mỉm cười nghiêm túc vẽ nốt đuôi mày cho cậu: “Hai người cùng công ty, chắc gặp nhau thường xuyên lắm nhỉ. Lăng Dự ở ngoài đời có giống trên mạng không?”
Dụ Nguyên há miệng, trong đầu lướt qua gương mặt Lăng Dự, định nói rồi lại thôi, cuối cùng không cam lòng đáp: “Cũng gần giống.”
“Hy vọng sau này tôi cũng có cơ hội hợp tác với cậu ấy.” Chuyên viên nói.
Dụ Nguyên phồng một bên má.
Người kia rất biết chừng mực, vừa đủ để trêu chọc mà không gây khó chịu, sau đó lại chuyển chủ đề, nói chuyện nhẹ nhàng hơn.
Trang điểm xong, anh ta dùng cọ nhỏ nhẹ nhàng phủ phấn lên má Dụ Nguyên: “Xong rồi.” Sau đó lại dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, nhìn với ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng, hài lòng gật đầu: “Đây chắc chắn là tác phẩm hoàn hảo nhất của tôi năm nay.”
Dụ Nguyên mở mắt.
Để hợp với chủ đề “tuyết”, lớp trang điểm lần này nhẹ nhàng mà tinh tế, hòa hợp tuyệt vời với khuôn mặt cậu, kết hợp với làn da trắng như ngọc, hàng mi dài cong tựa cánh quạ, đôi mắt sáng ngời linh động.
“Cưng à, tôi đổi ý rồi.” Chuyên viên mỉm cười: “Giờ em là gu số một của tôi.”
Dụ Nguyên nhất thời không biết nên thấy vinh dự vì vượt qua được Lăng Dự trong lòng người ta hay nên cạn lời, cuối cùng cậu chọn cách im lặng.
Chuyên viên thấy vậy thì bật cười, không trêu thêm nữa.
Vì thời gian gấp rút nên tranh thủ khi tuyết chưa tan, bên ê-kíp vừa trang điểm xong, đội ngũ chụp ảnh đã lập tức đến đón người.
Nhóm nhân viên tiền trạm đang hoàn tất những khâu chuẩn bị cuối cùng cho buổi chụp. Về chủ đề và ý tưởng lần này, Dụ Nguyên đã tìm hiểu kỹ từ trước. Lúc này, nhϊếp ảnh gia và giám đốc nghệ thuật đứng bên cạnh cậu, tiếp tục trao đổi và thảo luận chi tiết hơn.
Trời rất lạnh, ngoài Dụ Nguyên ra thì ai nấy đều mặc dày kín mít.
Cậu khoác áo bông, hai tay ôm túi sưởi, nghiêm túc lắng nghe nhϊếp ảnh gia giảng giải, thỉnh thoảng gật đầu rồi chủ động nêu ý kiến.
Khi bắt đầu chụp chính thức, hiện trường đã được dọn sạch, ngoài tổ nhϊếp ảnh, những người khác đều tự giác lùi ra ngoài. Dụ Nguyên giao áo khoác và túi sưởi cho Tiểu Đông rồi khẽ rùng mình.
Trang phục chụp là do thương hiệu phối riêng cho lần này. Để đảm bảo hiệu quả hình ảnh, quần áo bên trong không thể mặc nhiều, Dụ Nguyên chỉ dán hai miếng giữ nhiệt ở eo và chân, nhưng cũng chẳng đỡ được mấy.
Bên trong áo khoác là một chiếc áo choàng dạ đen được cắt may tinh tế, đường nét mềm mại, cổ quấn khăn cashmere trắng muốt.
Stylist tiến lên chỉnh lại một chút, để khăn quàng mềm mại che đi nửa cằm.
Dụ Nguyên đứng giữa trời tuyết, từng bông tuyết xoay vòng rơi xuống hàng mi đen nhánh của cậu, đen trắng tương phản mà không hề lạc điệu, như một bức thủy mặc nhẹ nhàng mà lại lạnh lẽo.
Trước khi Dụ Nguyên và Ngô Du đến, Lăng Dự vừa xem xong đề án chương trình thực tế.
"Anh nói tôi với Dụ Nguyên sao?" Lăng Dự đặt cuốn sổ xuống: "Khả năng đó không cao lắm."
"Chưa nói đến làn sóng dư luận phản đối, bản thân tôi cũng không nghĩ tôi và Dụ Nguyên có thể cùng tham gia bất kỳ chương trình nào. Điều này quá rõ ràng rồi."
"Cậu tiếp xúc một thời gian sẽ hiểu, thật ra Dụ Nguyên rất dễ giao tiếp." Trần Tinh Tranh nói.
Dễ giao tiếp sao? Lăng Dự nhớ đến cảnh tối qua gặp nhau ở hành lang, lúc đó Ngô Du bảo Dụ Nguyên chào hỏi, cậu lập tức quay đầu bỏ đi.
Từ lúc quen biết đến giờ, anh còn chưa được nhìn rõ mặt Dụ Nguyên mấy lần.
Lăng Dự không khẳng định cũng chẳng phủ nhận: "Tôi sẽ suy nghĩ thêm."
___
"Tranh thủ chợp mắt trên xe một lúc đi." Ngô Du nói với Dụ Nguyên.
Dụ Nguyên đang giận nên chẳng có tâm trạng ngủ, cậu ngả người trên ghế, mở điện thoại ra.
Ngô Du liếc thấy động tác của cậu, bèn nhắc nhở: "Đừng xem nữa, dù hot search đã giảm rồi nhưng fan của Lăng Dự vẫn đang mắng cậu khá dữ trên diễn đàn đấy."
"Em không xem đâu." Dụ Nguyên đáp cho có, nhưng tay lại lướt nhanh trên màn hình, nhấn vào Weibo của Dương Đào Dao Phiến.
Hôm nay tác giả vẫn chưa đăng bài mới, các fan đang nôn nóng đòi cập nhập dưới bài đăng gần nhất.
Dụ Nguyên cũng tham gia bình luận:
[Đói rồi tác giả ơi, cơm cơm!]
Gửi xong, cậu lướt lại nội dung chương trước để tự an ủi bản thân, tâm trạng cũng dần khá hơn.
Cậu lại nhớ tới tối qua vô tình nhìn thấy từ khóa về vóc dáng của Lăng Dự, rồi nhớ tới buổi sáng ở cửa phòng họp... Vì chột dạ nên cậu chỉ liếc qua một cái, hôm nay Lăng Dự mặc áo choàng dài màu xám đậm, dáng người cao ráo, vai rộng eo thon.
…Cũng chẳng nhìn ra có cơ bắp hay không.
Biết đâu là nhờ trang điểm tạo hiệu ứng thì sao? Dụ Nguyên nghĩ thầm.
Hôm nay cậu chụp ngoại cảnh, địa điểm chụp ở ngoại ô, cách công ty khá xa. Trên đường đi, Dụ Nguyên nhắm mắt nghỉ ngơi một lát để điều chỉnh trạng thái.
Chủ đề của buổi chụp lần này là “Tuyết”.
Tuyết tự nhiên luôn có không khí và cảm xúc mà tuyết nhân tạo không thể sánh bằng. Dụ Nguyên vừa đến đã bị stylist kéo vào lều hóa trang ngay lập tức để tranh thủ bắt kịp khung cảnh có tuyết.
Trong lều trang điểm, Dụ Nguyên bị ấn xuống ghế, một chuyên viên trang điểm nam tóc ngang vai, buộc gọn sau gáy đang đứng trước mặt cậu, vừa tán nền vừa trò chuyện.
"Nhắm mắt lại nào." Ngón tay chuyên viên nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Dụ Nguyên, sau đó khen: "Cưng à, da em đẹp thật đấy."
“Cảm ơn anh.” Dụ Nguyên cụp mắt, khách sáo đáp lại: “Tay nghề của anh cũng rất đỉnh.”
Chuyên viên cười: “Tôi không nói thế với ai đâu nhé, trong số các nghệ sĩ tôi từng làm việc cùng, hiếm ai có làn da đẹp như em. Gương mặt này của em gần như không cần chỉnh sửa gì thêm.”
Dụ Nguyên: “Cảm ơn anh.”
“Tôi để ý đến em từ lâu rồi mà mãi chưa có dịp hợp tác. Dù dạo này bận lắm nhưng vừa thấy là em thì tôi lập tức từ chối các lời mời khác. Trông đợi đã lâu, giờ gặp người thật, đúng là còn đẹp hơn trên màn ảnh.” Miệng thì nói không ngừng, nhưng tay anh ta lại rất thuần thục, từng động tác đều cẩn thận.
“Xong rồi, mở mắt ra nào.” Anh ta lùi lại nửa bước, ngắm kỹ gương mặt Dụ Nguyên rồi tán thưởng: “Rất ổn, rất đẹp, rất cuốn hút.”
Dụ Nguyên cũng hùa theo, nhưng mặt không chút biểu cảm. Trong giới này, mấy câu tung hô như thế nghe mãi cũng chán, thật thật giả giả lẫn lộn.
Nhưng rồi chuyên viên trang điểm lại nói tiếp: “Thật ra em không phải kiểu tôi thích nhất đâu.”
Câu này thì Dụ Nguyên ít nghe, lông mi cậu khẽ động, hơi nghi hoặc: “Hử?”
“Tôi thích kiểu như Lăng Dự hơn.”
Dụ Nguyên nghẹn họng: “…”
Lại là Lăng Dự.
Sao cứ như hồn vía Lăng Dự bám riết lấy thế giới của cậu vậy?
“Ồ, nói thế hình như không ổn lắm nhỉ?” Thấy sắc mặt cậu thay đổi, chuyên viên nam nhướn mày, như mới chợt nhận ra: “Tôi quên mất trên mạng đồn là quan hệ hai người không tốt, xin lỗi nhé.”
Miệng thì nói xin lỗi, nhưng giọng điệu của anh ta lại mang theo vẻ tò mò pha chút trêu chọc không giấu nổi.
“Tôi không nói là Lăng Dự đẹp trai hơn em đâu, cưng à, mà là cảm giác thôi, hiểu không? Dân nghệ thuật tụi tôi quan trọng nhất là cảm giác mà.”
Dụ Nguyên lạnh mặt: Tôi không hiểu.
“Nhắm mắt lại nào.” Sau khi trêu chọc xong, anh ta mỉm cười nghiêm túc vẽ nốt đuôi mày cho cậu: “Hai người cùng công ty, chắc gặp nhau thường xuyên lắm nhỉ. Lăng Dự ở ngoài đời có giống trên mạng không?”
Dụ Nguyên há miệng, trong đầu lướt qua gương mặt Lăng Dự, định nói rồi lại thôi, cuối cùng không cam lòng đáp: “Cũng gần giống.”
“Hy vọng sau này tôi cũng có cơ hội hợp tác với cậu ấy.” Chuyên viên nói.
Dụ Nguyên phồng một bên má.
Người kia rất biết chừng mực, vừa đủ để trêu chọc mà không gây khó chịu, sau đó lại chuyển chủ đề, nói chuyện nhẹ nhàng hơn.
Trang điểm xong, anh ta dùng cọ nhỏ nhẹ nhàng phủ phấn lên má Dụ Nguyên: “Xong rồi.” Sau đó lại dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, nhìn với ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng, hài lòng gật đầu: “Đây chắc chắn là tác phẩm hoàn hảo nhất của tôi năm nay.”
Dụ Nguyên mở mắt.
Để hợp với chủ đề “tuyết”, lớp trang điểm lần này nhẹ nhàng mà tinh tế, hòa hợp tuyệt vời với khuôn mặt cậu, kết hợp với làn da trắng như ngọc, hàng mi dài cong tựa cánh quạ, đôi mắt sáng ngời linh động.
“Cưng à, tôi đổi ý rồi.” Chuyên viên mỉm cười: “Giờ em là gu số một của tôi.”
Dụ Nguyên nhất thời không biết nên thấy vinh dự vì vượt qua được Lăng Dự trong lòng người ta hay nên cạn lời, cuối cùng cậu chọn cách im lặng.
Chuyên viên thấy vậy thì bật cười, không trêu thêm nữa.
Vì thời gian gấp rút nên tranh thủ khi tuyết chưa tan, bên ê-kíp vừa trang điểm xong, đội ngũ chụp ảnh đã lập tức đến đón người.
Nhóm nhân viên tiền trạm đang hoàn tất những khâu chuẩn bị cuối cùng cho buổi chụp. Về chủ đề và ý tưởng lần này, Dụ Nguyên đã tìm hiểu kỹ từ trước. Lúc này, nhϊếp ảnh gia và giám đốc nghệ thuật đứng bên cạnh cậu, tiếp tục trao đổi và thảo luận chi tiết hơn.
Trời rất lạnh, ngoài Dụ Nguyên ra thì ai nấy đều mặc dày kín mít.
Cậu khoác áo bông, hai tay ôm túi sưởi, nghiêm túc lắng nghe nhϊếp ảnh gia giảng giải, thỉnh thoảng gật đầu rồi chủ động nêu ý kiến.
Khi bắt đầu chụp chính thức, hiện trường đã được dọn sạch, ngoài tổ nhϊếp ảnh, những người khác đều tự giác lùi ra ngoài. Dụ Nguyên giao áo khoác và túi sưởi cho Tiểu Đông rồi khẽ rùng mình.
Trang phục chụp là do thương hiệu phối riêng cho lần này. Để đảm bảo hiệu quả hình ảnh, quần áo bên trong không thể mặc nhiều, Dụ Nguyên chỉ dán hai miếng giữ nhiệt ở eo và chân, nhưng cũng chẳng đỡ được mấy.
Bên trong áo khoác là một chiếc áo choàng dạ đen được cắt may tinh tế, đường nét mềm mại, cổ quấn khăn cashmere trắng muốt.
Stylist tiến lên chỉnh lại một chút, để khăn quàng mềm mại che đi nửa cằm.
Dụ Nguyên đứng giữa trời tuyết, từng bông tuyết xoay vòng rơi xuống hàng mi đen nhánh của cậu, đen trắng tương phản mà không hề lạc điệu, như một bức thủy mặc nhẹ nhàng mà lại lạnh lẽo.
9
0
1 tháng trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
