TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Em ấy ổn không? – Lận phu nhân là đàn ông?

Trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ, bãi biển vàng óng mê người. Một nhóm trai đẹp mặc quần bơi và các cô nàng bikini đang nô đùa trong làn nước biển xanh biếc. Trên người bôi đầy kem chống nắng, Lâm Châu khoe thân hình săn chắc cân đối, lười biếng nằm trên ghế dài dưới dù che nắng, nhàn nhã uống nước trái cây.

Bỗng nhiên, điện thoại đặt trên bàn reo lên. Cậu ta thong thả đặt ly xuống, cầm điện thoại lên xem hiển thị người gọi, nhướng mày, rồi ấn nút nghe máy.

“A lô, Lận tổng, từ bao giờ mà anh quan tâm đến tôi vậy, mấy ngày liền gọi điện cho tôi cơ à?” Cậu ta trêu chọc nói.

Đầu dây bên kia, giọng Lận Phong lạnh lẽo, đi thẳng vào vấn đề: “Tô Lăng đã chuyển cho tài khoản của cậu mười triệu.”

Lâm Châu ngồi thẳng người dậy, khoanh chân ngồi trên ghế, bình tĩnh nói: “Gần đây công ty chúng tôi phát triển một dự án mới, Tô Lăng rất hứng thú nên đầu tư mười triệu. Tôi có chi tiết dự án đây, có muốn tôi gửi anh xem không?”

Mười triệu không phải con số nhỏ, Lận Phong chỉ cần tra sao kê ngân hàng là biết được dòng tiền đi đâu. Vậy nên cậu ta đâu ngu đến mức giao thẻ ngân hàng cho Tô Lăng để Lận Phong dễ dàng lần theo dấu vết? Dĩ nhiên phải đưa vào dự án công ty, biến nó thành tiền đầu tư hợp pháp, tách nhỏ ra, khiến Lận Phong không lần theo được.

Còn về mười triệu trong tay Tô Lăng, cậu ta mở tài khoản khác, cho chồng mình là Phó Hành đứng tên.

Nếu Lận Phong muốn tra tài khoản của Phó Hành thì phải tốn thời gian và đi đường vòng. Mà Phó Hành đâu phải tay mơ, làm gì dễ để mặc người khác làm gì thì làm? Còn Lận Phong, đoán chừng cũng chẳng thèm dùng thủ đoạn bẩn. Thế nên, gọi điện trực tiếp là cách đơn giản và rõ ràng nhất.

Là bạn tốt của Tô Lăng, Lâm Châu có trách nhiệm và nghĩa vụ che chắn cho cậu. Chỉ cần Tô Lăng không chịu mở miệng thif cậu ta tuyệt đối sẽ không bán đứng cậu.

Đầu dây bên kia im lặng nửa phút, Lâm Châu tưởng đối phương từ bỏ, định cúp máy thì Lận Phong đột nhiên khàn giọng hỏi: “Em ấy… Ổn không?”

Lâm Châu ngẩn người vì câu hỏi đầy tình cảm ấy, vô thức đáp: “Cậu ấy rất ổn.”

Nói xong, cậu ta bực bội vò tóc. Chẳng phải thế là tự khai sao?

Không ngờ lại bị tên nham hiểm lạnh lùng kia moi được lời!

Lâm Châu mặt mày ủ rũ, dứt khoát phóng lao thì theo lao, thẳng thắn nói: “Tôi biết Tô Lăng ở đâu, nhưng tôi sẽ không nói cho anh. Trừ phi cậu ấy nghĩ thông suốt và chủ động liên lạc với anh, bằng không thì anh hãy tự dựa vào bản lĩnh của mình mà tìm cậu ấy và cầu xin tha thứ đi. Tất nhiên, tôi không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nên cũng không có tư cách trách cứ anh. Nhưng đứng từ góc độ bạn bè, tôi vẫn muốn nói: Lận đại thiếu gia, một năm nay anh đi công tác có phải hơi nhiều rồi không? Vợ chồng sống chung mà ít gặp mặt, thiếu giao tiếp, tình cảm rạn nứt cũng là chuyện sớm muộn thôi.”

“Cạch…” Đáp lại cậu ta là tiếng điện thoại bị cúp máy.

Lâm Châu nhún vai, trong lòng thầm phàn nàn. Với cái tính đó mà Tô Lăng sống chung được ba năm không bị nghẹt thở chết thì đúng là kỳ tích.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Hành cầm hai ly kem lớn quay lại, thấy người yêu đang trợn mắt nhìn điện thoại, chu môi.

Lâm Châu nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy kem thì mắt sáng lên, đưa tay nhận lấy, giống như mèo con, thè lưỡi liếʍ một cái.

“Lận Phong lại gọi cho em.” Cậu ta lúng búng nói.

“Tìm Tô Lăng à?” Phó Hành đặt ly kem còn lại lên bàn, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Châu.

“Tô Lăng muốn ly hôn với anh ta, đương nhiên là anh ta lo lắng rồi.” Lâm Châu dùng khuỷu tay huých nhẹ vào eo anh, nói: “Nhà họ Lận thế lực lớn, Lận Phong không moi được tin gì từ em thì chắc chắn sẽ chơi bài hiểm, tìm đường từ phía anh. Anh phải chống đỡ cho em đấy, đừng để bị anh ta uy hϊếp!”

Vì bạn mà sẵn sàng xông pha, dám chọc giận cả một đại ma vương, vậy mà Phó Hành không những không trách móc, còn nhìn cậu ta đầy cưng chiều.

“Anh chỉ chống đỡ được nhiều nhất ba tháng.” Anh ta giơ ba ngón tay.

Lâm Châu cắn thìa hỏi: “Chênh lệch lớn đến thế sao?”

Phó Hành vỗ vai cậu ta, gật đầu chắc nịch: “Rất lớn.”

Không phải anh ta tự ti, mà là thực tế phũ phàng. Tập đoàn Phó Lâm hoạt động trong ngành công nghệ điện tử, mới thành lập ba năm, giá trị thị trường đã lên đến hàng trăm tỷ, như một tân binh xuất sắc, chiếm được một vị trí trong ngành công nghệ nước Z.

Còn nhà họ Lận đã có bề dày trăm năm lịch sử, trải qua thời kỳ hỗn loạn mà vẫn giữ được thực lực, thậm chí còn lập được công trạng trong cuộc chiến năm xưa, đúng là một dòng dõi danh môn chính hiệu.

Hai mươi năm gần đây, tập đoàn Lận thị ngày càng phát triển mạnh mẽ, vươn ra nhiều lĩnh vực, xây dựng một đế chế thương nghiệp đồ sộ, có vị thế quan trọng trên trường quốc tế. Nếu Phó Lâm muốn đối đầu với Lận thị, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Nghe Phó Hành phân tích như vậy, Lâm Châu rối rắm: “Giờ làm sao? Em có vẻ rước họa cho anh rồi?”

Phó Hành mỉm cười trấn an: “Yên tâm đi, tập đoàn Phó Lâm sẽ không sao đâu.”

Lâm Châu hỏi: “Nhỡ đâu thì sao?”

Phó Hành lắc đầu: “Tính cách của Lận Phong, anh cũng hiểu đôi chút. Anh ta không phải loại người vô lý. Em là bạn của Tô Lăng, nếu anh ta động đến em, Tô Lăng biết thì sẽ nghĩ thế nào? Tình cảm hai người càng thêm không cứu vãn được.”

Lâm Châu xoa cằm: “Cũng đúng.”

Phó Hành nói: “Vậy nên, đừng lo bò trắng răng nữa.”

-

Bệnh viện tư nhân nhà họ Lận…

Hứa Quân Trác lén lút quan sát người đàn ông trên giường bệnh.

Sau khi gọi điện xong, Lận tổng giữ nguyên một tư thế im lặng suốt mười phút, gương mặt tuấn tú không biểu lộ cảm xúc gì, hoàn toàn không thể đoán được tâm trạng ra sao.

Chẳng lẽ cuộc thương lượng đã thất bại?

Do dự một chút, Hứa Quân Trác cẩn trọng lên tiếng hỏi: “Lận tổng, bên tập đoàn Phó Lâm, có cần phải...”

“Không cần.” Lận Phong đặt điện thoại xuống, thản nhiên nói: “Không cần làm phức tạp thêm.”

Hứa Quân Trác lập tức hiểu ý: “Vâng.”

Chuyện Lận phu nhân mất tích tạm thời vẫn là bí mật, Lận tổng thậm chí còn giấu cả ông bà cụ, chính là không muốn để quá nhiều người biết. Tuy nhiên, với Hứa Quân Trác mà nói, bị cắt đứt đầu mối từ phía Lâm Châu thật sự là điều đáng tiếc. May mà dù mất đi đầu mối đó thì anh ta vẫn tìm được một manh mối khác.

“Lận tổng, chuyến bay đầu tiên mà phu nhân đi có điểm đến là thành phố H.” Hứa Quân Trác mở tập hồ sơ trong tay, lấy ra một tờ giấy, cung kính đưa cho Lận Phong.

Nói thật, hôm kia sau khi nhận được bản sao giấy tờ tùy thân của Lận phu nhân, nhìn thấy thông tin và ảnh trên đó, trong lòng Hứa Quân Trác như nổi sóng lớn, cực kì chấn động.

Anh làm trợ lý bên cạnh Lận tổng ba năm, biết anh kết hôn từ rất sớm, nhưng chưa từng biết phu nhân lại là một người đàn ông! Hơn nữa còn là một người đàn ông có ngoại hình xinh đẹp, khí chất cao nhã.

Ngay cả ảnh thẻ cũng chụp đẹp đến vậy, vậy ngoài đời sắc vóc còn cao đến mức nào?

Bảo sao Lận tổng giấu người kỹ như thế, chưa từng đưa phu nhân tham dự bất kỳ buổi tiệc nào, chỉ sợ bị người khác dòm ngó.

Lận Phong cầm tờ giấy mỏng, nhìn thông tin vé máy bay in trên đó, phát hiện sau khi Tô Lăng đến thành phố H, lại mua tiếp vé máy bay đến thành phố A và thành phố D.

“Có ghi nhận lên máy bay không?” Anh chỉ vào các chuyến bay đi thành phố A và D.

Hứa Quân Trác đáp: “Có ạ.”

Thời gian giữa hai chuyến bay đến A và D chỉ cách nhau nửa tiếng, vậy mà cả hai chuyến đều có ghi nhận Lận phu nhân đã lên máy bay. Điều này thật sự nằm ngoài dự liệu! Rõ ràng phu nhân biết Lận tổng sẽ truy tìm hành tung của mình, nên cố tình tung hỏa mù, làm rối loạn phán đoán của người khác. Bây giờ không thể xác định được, rốt cuộc phu nhân đang ở thành phố H hay đã đến A hoặc D rồi.

Lận Phong đặt tờ giấy xuống, cầm điện thoại của Tô Lăng lên, nhấn nút khởi động. Màn hình sáng lên, nhưng không có mật khẩu hay vân tay thì không thể mở khóa.

Hứa Quân Trác nói: “Số điện thoại của phu nhân đã cài mật khẩu dịch vụ cao cấp, quầy giao dịch của DX từ chối in bản ghi cuộc gọi.”

Tới bước này rồi, thật ra anh ta cũng có phần khâm phục phu nhân. Hành tung mập mờ, hoàn toàn không để ai nắm bắt được, đây là đã quyết tâm ly hôn rồi sao?

Một chút áy náy thoáng qua, Hứa Quân Trác dè dặt hỏi: “Lận tổng, có cần...Áp dụng phương pháp khác không ạ?”

Lận Phong đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào anh ta, khiến sống lưng Hứa Quân Trác lạnh buốt. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Tạm thời không cần.”

Hứa Quân Trác âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật ra anh ta cũng không thích dùng thủ đoạn không chính đáng để thu thập thông tin, vì như vậy ắt sẽ mang ơn nhiều người, hơn nữa còn dễ để lại những nhược điểm không cần thiết.

“Dồn lực vào thành phố H.” Lận Phong nói.

Hứa Quân Trác sửng sốt: “Lận tổng cho rằng phu nhân có khả năng lớn vẫn còn ở thành phố H?”

“Ừm.” Lận Phong cất điện thoại, tựa người vào gối, nhắm mắt dưỡng thần.

Hứa Quân Trác biết anh đã mệt, chuẩn bị rời đi. Khi bước đến cửa, bỗng nhớ ra điều gì, anh lên tiếng: “Nếu là thành phố H thì tôi nhớ là năm ngoái Bộ trưởng Lận có đấu thầu một mảnh đất ở đó.”

Vị Bộ trưởng Lận này tên là Lận Trí Viễn, phụ trách dự án phát triển bất động sản của công ty, là anh họ lớn của Lận tổng.

Thành phố H là một thành phố hạng hai, so với thành phố S thì kém phát triển hơn nhiều. Vậy mà lại bỏ ra hai tỷ để đấu thầu một mảnh đất ở đó, thật khiến người ta phải suy nghĩ.

Lận Phong khẽ phất tay với Hứa Quân Trác, tỏ ý đã biết rồi.

Hứa Quân Trác không nói thêm gì nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.

-

Thôn Thạch Khê…

Mười lăm ngày hái trà cuối cùng cũng đã kết thúc. Đợt thu hoạch chè lần này ở núi Phượng Hoàng đạt sản lượng tổng cộng 9.870 cân. Ba thương nhân thu mua trà cực kì phấn khởi, vui vẻ thanh toán khoản còn lại, rồi rời đi cùng đội hái trà.

Tô Lăng ngồi trong ủy ban thôn làm kế toán, ngón tay thon dài như đang chơi đàn piano, không ngừng nhấn trên máy tính cầm tay.

Trừ đi chi phí vận chuyển bằng máy kéo trong nửa tháng này, cậu còn phải trả lương cho hơn hai trăm người dân trong thôn. Nhị gia gia thuê người dân trồng trà, mỗi mùa thu hoạch sẽ tính lương một lần. Hôm qua thương nhân rời đi, hôm nay người dân đã hồ hởi đến xếp hàng trước ủy ban thôn để nhận tiền.

Có cán bộ giám sát của ủy ban thôn, Tô Lăng không lo ai mạo nhận. Chỉ cần dựa theo bảng thống kê thời gian làm việc là có thể tính được tiền lương của từng người.

Nhờ vào sự phổ cập của điện thoại thông minh, dù nông thôn có lạc hậu đến đâu thì mỗi người cũng có một chiếc. Việc phát lương qua WeChat hoặc Alipay giúp Tô Lăng không cần phải đến ngân hàng rút một khoản tiền mặt khổng lồ.

Những năm trước đều là Tô nhị gia ngồi trong văn phòng ủy ban phát tiền, năm nay thay bằng một thanh niên trẻ tuổi, lại còn đẹp trai. Một số cô gái chưa chồng trong thôn thấy thế không khỏi sinh lòng mến mộ, khi ngồi trước mặt Tô Lăng đợi phát tiền, ai nấy đều đỏ mặt, ngượng ngùng không thôi.

Tô Lăng xử lý công việc công bằng, lạnh nhạt trước những ánh mắt si mê ấy. Trên ngón áp út bàn tay trái, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh như đang tuyên bố rõ ràng tình trạng hôn nhân của cậu.

Thực ra cậu vốn không định đeo nhẫn. Sau khi rời khỏi thành phố S đến thôn Thạch Khê, cậu đã tháo chiếc nhẫn cưới từng đeo suốt ba năm. Nhưng mấy ngày trước, bà mối trong thôn đột nhiên ghé nhà cậu, cười tươi như hoa đòi làm mối cho cậu. Cậu lập tức đeo lại chiếc nhẫn kim cương đặt trong ngăn kéo.

Bà mối nghe nói cậu đã kết hôn thì tiếc nuối cực kì, lẩm bẩm rời đi.

Phát xong tiền cho cô gái ngồi phía trước, Tô Lăng nói: “Người tiếp theo, Trương Thúy Hoa.”

Trương Thúy Hoa vừa nghe thấy tên mình liền lập tức chen lên phía trước, ngồi đối diện với Tô Lăng.

“Anh Tô, tôi chính là Trương Thúy Hoa.” Cô ta nói bằng giọng điệu nũng nịu.

Lông mày Tô Lăng khẽ giật, mặt không đổi sắc nói: “Chào cô, tiền lương của cô là ba ngàn ba trăm tệ. Hãy kiểm tra lại giờ làm việc, nếu không có vấn đề gì, xin ký tên vào đây.”

Trương Thúy Hoa thấy Tô Lăng thậm chí còn không nhìn mình lấy một cái, bĩu môi một cái, cầm bảng chấm công lên xem, vừa định ký tên thì đột nhiên nghi ngờ nói: “A? Không đúng nha! Rõ ràng mỗi ngày tôi đều làm đủ tám tiếng, sao chỉ tính cho tôi sáu tiếng?”

Bảng chấm công này là do phó chủ nhiệm ủy ban thôn giao cho Tô Lăng, nên với câu hỏi của Trương Thúy Hoa, Tô Lăng không thể trả lời, đành phải hỏi phó chủ nhiệm Lý Nguyệt Nga ngồi bên cạnh.

Lý Nguyệt Nga là một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi, trình độ học vấn cấp ba, đã làm việc ở ủy ban thôn mười năm, ba năm trước lên làm phó chủ nhiệm, phụ trách việc giám sát công việc tại đồi trà. Trương Thúy Hoa vừa nêu nghi vấn, sắc mặt bà ta lập tức không được tốt, giọng điệu cũng khó chịu: “Sao lại tính thiếu? Mỗi ngày cô lên đồi lúc tám giờ sáng, mười một giờ xuống núi ăn trưa, chiều một rưỡi lên đồi lại, bốn rưỡi xuống núi, một ngày tổng cộng sáu tiếng, không sai đâu!”

Trương Thúy Hoa sốt ruột nói: “Ngày nào tôi cũng mang cơm lên đồi, trưa đâu có xuống núi!”

Lý Nguyệt Nga trừng mắt nhìn cô ta: “Ý cô là tôi ghi sai?”

Trương Thúy Hoa cứng cỏi, cãi lại: “Chắc chắn là ghi sai! Rõ ràng tôi làm đủ tám tiếng, tại sao lại bị trừ hai tiếng?”

Cô ta cúi đầu nhìn lại bảng, phát hiện Lý Quốc phía dưới mỗi ngày đều ghi tám tiếng, lập tức hét lên: “Lý Quốc mới là người trưa nào cũng xuống núi ăn cơm, chắc chủ nhiệm nhầm người rồi?”

Lý Quốc ngồi phía sau vừa nghe thấy, có phần ngạc nhiên quay sang nhìn Lý Nguyệt Nga, sắc mặt bà ta đỏ bừng vì tức giận: “Trương Thúy Hoa, cô có ý gì hả?”

Trương Thúy Hoa cắn môi, ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía Tô Lăng.

12

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.